[Zhihu] Viết lại câu chuyện cổ tích Cinderella (Phần 7/8)

Mấy ngày sau, Anastasia thật sự đã ngoan hơn. Cinderella bảo gì nàng làm ấy, thậm chí còn ngoan hơn cả một con rối gỗ vô tri vô giác.

Chuyện này làm Cinderella vô cùng yêu thích, hắn quyết định đưa nàng ra ngoài hít thở không khí. Lúc Anastasia nghe hắn nói vậy rất đỗi vui mừng, hai mắt sáng lấp lánh.

“Thật à?” Anastasia kích động không nói nên lời

“Đương nhiên là thật rồi.” Cinderella vẫn giữ nguyên dáng vẻ mỉm cười hoà nhã, dường như không biết quyết định này của mình sẽ dẫn tới điều gì. Hai người cứ như vậy ra ngoài cùng nhau.

Từ khi ra khỏi cửa, Cinderella luôn gắt gao nắm tay Anastasia, đến giãy nàng còn không giãy ra được chứ đừng nói gì đến việc chạy trốn. Nhưng Anastasia biết, hắn sẽ không dễ dàng để mình chạy thoát, vậy nên mình phải có một kế hoạch khác chu toàn hơn.

Trước hết nàng giả bộ ngoan ngoãn như bình thường, Cinderella nói gì cũng nghe theo, Cinderella đi đâu thì nàng đi chỗ ấy. Sau đó ra đường cái đông người, nàng mới bắt đầu dùng hết sức vùng khỏi tay của Cinderella ra, nắm chặt tay của một người đi đường hét to: “Cứu với! Cứu với!”

Cinderella đứng bên cạnh nắm chặt tay nàng không để nàng giãy tiếp, lẳng lặng nhìn nàng hoảng sợ kêu cứu, trên mặt vẫn là nụ cười bất biến không thay đổi.

Mọi người bị tiếng hét của nàng thu hút vây lại xem.

Anastasia thấy mình đã chiếm được sự chú ý, bây giờ mới có thể thở phào nhẹ nhõm, lấy hết dũng khí chỉ vào Cinderella bên cạnh, vừa khóc lóc vừa nói với đám người xung quanh:

“Nó là con trai! Là thằng biến thái thích mặc đồ con gái! Nó, nó nhốt tôi lại, còn làm nhục tôi! Xin mọi người cứu tôi đi! Hãy cứu tôi!”

Đám đông nhìn nàng, rồi lại quay sang nhìn Cinderella bên cạnh, sau đó ghé tai nhau xì xào bàn tán.

“Đây chẳng phải là chị kế độc ác của Cinderella đấy à?”

“Đúng rồi! Nó đang nói Cinderella đấy à?”

“Thật hay đùa đấy? Chắc nó đang nói dối đúng không? Chúng ta ai cũng nhìn Cinderella lớn lên, Cinderella đáng thương tội nghiệp sao lại là con trai được?”

“Thì thế! Sao có thể chứ? Tôi đã thấy Cinderella mặc quần áo con trai bao giờ đâu! Hơn nữa Cinderella xinh đẹp thế kia, sao mà là con trai được? Tôi cá là nó ghen tị với sắc đẹp của em nên mới cố tình nghĩ ra cách này bôi tro trát trấu vào mặt em gái!”

“Chỉ có thể là như thế!”

Lúc này biểu cảm của Cinderella đã thay đổi hoàn toàn, hắn oan ức nhìn Anastasia, bày ra dáng vẻ đáng yêu hiền dịu, trong đôi mắt màu lam rơm rớm nước mắt: “Chị à, em biết chị ghét em, nhưng sao chị có thể nói em như vậy? Sao lại nói xấu em trước mặt bàn dân thiên hạ thế này. Em, sao em có thể là con trai được? Chị à, chị sống với em từng ấy năm, chẳng lẽ chị vẫn không biết em là con gái hàng thật giá thật hay sao?”

Cinderella nói đều đều, không to không nhỏ, vừa đủ để mọi người nghe rõ những lời hắn nói.

Trong chốc lát, tiếng xì xào lại nổi lên.

“Chả thế thì sao? Ôi Cinderella đáng thương! Lại bị chị kế bắt nạt nữa rồi!”

“Ừ, phải đấy. Bây giờ còn ngang nhiên nói xấu nữa kìa! Hôm trước Cinderella đã bị mẹ kế không cho đi dự vũ hội rồi, nếu con bé được đi xem, làm gì đến lượt công nương hôm nọ! Không ngờ chị kế độc ác còn giở cả trò này hãm hại con bé! Ôi, đáng thương quá đi thôi!”

“Phải! Cinderella đáng thương!”

Anastasia không tin được nhìn hắn ra vẻ đáng thương, lại nghe những lời bàn tán của đám đông vây quanh, ai nấy đều cực kì phẫn nộ.

Nàng nhảy lên phẫn nộ rống to: “Điều tôi nói đều là sự thật! Nó là con trai, nó giam cầm tôi nữa! Độc ác hơn, nó còn giết mẹ và chị gái của tôi! Nếu không tin các người có thể đến xem, xác của mẹ và chị vẫn còn ở trong phòng!”

Nhưng nàng không ngờ rằng, mọi người nghe nàng nói xong đều quay sang nhìn nhau, một lát sau bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt thông cảm. Thậm chí còn có người hỏi thẳng Cinderella: “Cinderella, có phải chị cháu… ” Người đó chỉ tay lên đầu mình, lại quay sang nhìn Anastasia, trên mặt càng lộ vẻ đồng cảm: “Bị đả kích quá lớn nên đầu óc có vấn đề rồi không?”

Cinderella hơi sửng sốt, tràn đầy áy náy thành khẩn giải thích: “Thật xin lỗi ạ! Là lỗi của cháu, là cháu không chú ý đến cảm xúc của chị ấy… Cháu nghĩ chị ấy chỉ buồn thôi, mấy ngày trước còn khoá mình trong phòng không chịu ra ngoài, cháu gõ cửa cũng không thấy trả lời. Cháu sợ chị ấy buồn quá làm ra chuyện gì ngốc nghếch nên mới nhân cơ hội này đưa chị ra ngoài hít thở không khí, để chị ấy vơi đi nỗi buồn, không ngờ…”

Mọi người nghe xong ra vẻ đã hiểu rõ, thổn thức không thôi: “Ôi, chẳng trách. Chắc là bị đả kích quá nên ảnh hưởng đến thần kinh luôn. Mấy ngày trước mẹ và chị vừa mới qua đời, con bé không chấp nhận được cũng là chuyện bình thường!”

Anastasia ngây ngẩn cả người. Nàng nhìn mọi người đang thi nhau nói, cố gắng nghe hết lời bọn họ, ngơ ngác hỏi: “Các người nói gì?”

Có người nhìn nàng, thấy mặt nàng mờ mịt không giống như đang giả vờ, nghĩ nàng bị đả kích đến nỗi lựa chọn mất trí nhớ, vì vậy tốt bụng nói với nàng: “Haiii, mấy hôm trước mẹ và chị gái cháy bị chết trong trận hoả hoạn rồi. Nghe nói không tìm thấy thi thể, tất cả đều bị đốt thành tro!”

“Thật ra cháu phải cảm ơn Cinderella mới phải!” Có người nhiệt tình nói với qua, nói thêm: “Trận cháy hôm đó khá lớn! Là Cinderella đã bế cháu đang hôn mê bất tỉnh ra ngoài. Đứa trẻ này ấy à, mình còn chưa kịp thở đã muốn xông vào cứu mẹ và chị gái cháu ra đấy! May mà còn được mọi người ngăn lại. Sau khi dập được lửa, lúc mọi người vào tìm lại không thấy thi thể đâu. Ôi, chắc là bị cháy thành tro rồi” Người nọ than ôi lắc đầu, thổn thức khôn nguôi.

“Cái… cái gì?” Anastasia nghe xong câu chuyện, bản thân hoàn toàn không có một chút ấn tượng nào về chuyện này, chậm rãi quay đầu, nhìn thẳng Cinderella, sau đó như phát điên: “Mày đã làm gì bọn họ rồi! Mày đã làm gì!” Nàng dùng sức đánh hắn, không ngừng đấm đá lên người hắn, tựa như muốn muốn phát tiết hết nỗi sợ hãi và sự phẫn nộ.

Cinderella không nói gì, chỉ làm ra vẻ tổn thương nhìn nàng, đứng yên để mặc nàng đánh.

Mọi người nhìn Anastasia rõ ràng đang “cố tình gây sự”, lại nhìn Cinderella “đứng yên không nói gì”, trong lòng ai nấy đều thở dài một hơi.

Ôi, Cinderella đáng thương! Cinderella lương thiện dịu dàng!

Cuối cùng, Cinderella cõng Anastasia vì “bi thương quá độ” ngất xỉu trên lưng, giải thích và nói lời cảm ơn với mọi người rồi mới đi về.

“Thật là…” Có người nhìn theo Anastasia đang được Cinderella cõng trên lưng, mở miệng than thở: “Mẹ kế ác độc và chị kế bất thình chết cháy trong trận hoả hoạn, còn mỗi một cô chị mà cũng bị điên, thế này gọi là quả báo nhỉ? Chúa vẫn còn nhân từ chán!”

Người đó thành tâm đặt tay lên thánh giá hình chữ thật trên ngực. Những người khác thấy vậy đều ôm cảm xúc trong lòng, không hẹn mà cùng đặt tay lên thánh giá trước ngực mình.

Chúa vừa công bằng vừa nhân từ!

Không một ai hay, Cinderella đã âm thầm đánh ngất Anastasia rồi cõng về. Về đến nhà, Anastasia mới từ từ tỉnh lại.

Nàng vừa tỉnh đã kéo quần áo và đánh đập hắn, miệng còn không ngừng chửi rủa.

Cinderella khẽ cười nhận hết, đứng im chờ nàng đánh đến khi mệt nhoài mới cong cong mắt, ôm nàng vào lòng, ngọt ngào nói: “Chị à, chị xem, cho dù ra ngoài cũng vô ích thôi. Không ai tin lời chị nói, cũng chẳng ai đứng ra giúp chị.”

Anastasia bắt đầu run rẩy, nàng nghiến răng, cố chịu đựng mở miệng: “Tao sẽ nghĩ ra cách trốn thoát!”

“Nhưng mà…” Cinderella hơi nghiêng đầu, ý cười trên mặt càng sâu: “Tiền trong nhà đều ở chỗ của em. Nếu chị mà đi rồi thì sẽ không có váy áo xinh đẹp và trang sức quý giá đâu. Không biết chừng còn biến thành kẻ ăn xin đầu đường xó chợ ấy chứ. Chị này, vậy cũng được ạ?”

Anastasia bỗng nhiên trừng to mắt, tưởng tượng mình biến thành đứa ăn xin đầu đường xó chợ, lập tức hoảng sợ hét to: “Không! Tao tuyệt đối sẽ không bao giờ biến thành bộ dạng ghê tởm như thế!”

“Vậy… Chị, chị còn muốn chạy trốn nữa không?”

Anastasia im lặng, chợt nàng nhìn lên mấy căn phòng tối đen như mực trên tầng, hình như chúng bị lửa thiêu nên mới thành như vậy. Không những thế, ngay cả trên cầu thang cũng có dấu vết cháy xém.

Bởi vì chỉ có một phần bị đốt thành than, mà phòng của Anastasia lại ở chỗ khác nên không sao, vậy nên lúc nàng ra ngoài mới không phát hiện ra chuyện gì bất thường. Bây giờ trở về nhìn lên mới thấy.

Nàng mở to hai mắt, nhớ tới những lời người ta nói trên đường, lập tức giơ tay lên, run rẩy chỉ về nơi kia: “Đó, đó là…”

“À, chỗ đó hả.” Cinderella xoay mặt nhìn qua, mỉm cười: “Mấy hôm trước xảy ra chút chuyện ấy mà.”

“Nhưng mà, nhưng mà tại sao tao không nhớ gì hết?” Anastasia tràn ngập cảm giác sợ hãi, nỗi sợ như len lỏi qua từng ngóc ngách trong cơ thể.

“Bởi vì lúc đó chị vẫn đang hôn mê.” Cinderella cười: “Em bỏ thuốc mê vào đồ ăn của chị, vậy nên lúc đó chị không có ý thức. Đến khi chị tỉnh đã là ngày hôm sau rồi. Vì vẫn bị em nhốt trong phòng nên mới không biết chuyện gì xảy ra.”

Thì ra là như vậy.

Anastasia oán hận nhìn hắn, cắn chặt môi: “Mày huỷ thi diệt tích? Sợ người khác biết chuyện kinh tởm mày làm đúng không?”

“Ơ kìa…” Cinderella lại nghiêng đầu, khoé môi hơi nhếch: “Những chuyện em làm chỉ vì cuộc sống tốt đẹp của em và chị. Nếu mẹ và Drizella lâu không thấy sẽ làm người khác nghi ngờ đúng không? Vậy nên em đã nghĩ ra một cách, còn không ngờ cách này hay như vậy.”

“À, đúng rồi.” Hắn chợt nhớ tới chuyện gì đó, bỗng nhiên đôi mắt sáng rực lên nhìn Anastasia, ý cười trên môi càng lan rộng, thậm chí có chút quỷ dị: “Chị ơi, chị có muốn gặp mẹ và Drizella không?”

“Cái… cái gì?” Anastasia ngạc nhiên nhìn về phía hắn: “Mày có ý gì? Không phải mẹ và Driz đều đã bị đốt thành tro rồi đó sao?”

“Không đâu.” Giọng nói của Cinderella ngọt như đường, đôi mắt màu lam trầm xuống: “Em đã lén mang bọn họ ra ngoài. Tại em sợ nhỡ đâu người ta tìm thấy thi thể rồi phát hiện ra điểm bất thường, như vậy rắc rối lắm. Ôi, biết trước như thế lúc trước em phải thiêu chết bọn họ mới phải, chặt tay chân có nhiều sơ hở quá.” Hắn nghiêng đầu, hơi buồn rầu nói.

Giọng nói của hắn thoải mái giống như chỉ đang nói “Thời tiết hôm nay thật đẹp”, trên mặt còn mang theo ý cười vui sướng, hoàn toàn không giống với người giết người không ghê tay.

Anastasia nhìn hắn như vậy trong lòng bắt đầu thấy sợ hãi. Nỗi sợ thấu tận tâm can, tràn vài tận xương tuỷ, dần dần xâm chiếm cả con người nàng, khiến nàng không có cách nào vùng vẫy.

Nỗi sợ như mầm đâm chồi nảy lộc, Anastasia không thể kiềm chế run rẩy kịch liệt.

Thật đáng sợ.

Thật sự rất đáng sợ!

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com
Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Group: Hội Tự Apply học bổng Trung Quốc

Group chia sẻ, hướng dẫn, hỗ trợ tự Apply học bổng Trung Quốc

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容