[ZHIHU] MỞ ĐẦU BẰNG “TA LÀ CÔNG CHÚA ĐÔI TAY NHUỐM MÁ.U” (PHẦN 2)

11,

Cơ mà dù sao đi nữa thì Đường Thanh Phong cũng thích nữ nhân hiền lương thục đức.

Ta nghĩ ngợi một lúc, vẫn quyết định học nấu tử tế.

Ngày hôm sau ta phải nấu một nồi canh gà.

Lúc ta nhấc con gà mái cho vào nồi nước sôi, Bùi Việt trầm ngâm nhìn ta: “Công chúa dũng mãnh như này mà không giải quyết được một nam nhân, thần thật sự không hiểu nổi.”

Ta: “Mặc dù nam nhân cũng giống như gà mái, ta đuổi ngươi chạy, nhưng rốt cuộc thì nam nhân cũng không dễ bắt như gà.”

Ta nói tiếp: “Ngươi có thấy bổn cung nên thay đổi hình tượng một chút không?”

Bùi Việt: “Vốn đã đẹp lắm rồi.”

Ta cười: “Xem ra phụ hoàng cho ngươi nhiều thật.”

Hắn: “Thần nói thật mà công chúa không tin.”

Hầm đã được một lúc, chắc cũng mở vung được rồi.

Hắn nói nếu như canh chưa đủ chín, chắc chắn hắn sẽ phải đánh vật với công cuộc vặt lông làm gà thêm lần nữa.

Ta nhễ nhại mồ hôi: Không đến nỗi thế chứ!

Bùi Việt nếm một miếng: “…Công chúa.”

Ta: “Sao thế?”

Hắn đau khổ đáp: “Nhớ cho nước vào muối.”

Ta:…

12,

Nếu thực lực của ta không giấu được nữa, thì ta sẽ thoải mái thể hiện mình trước mặt Bùi Việt, ta phải ra sức bộc lộ khả năng nấu ăn tuyệt vời làm người người kinh ngạc này.

Ta lấy rượu ướp tôm, Bùi Việt lấy đũa chạm vào, tôm bật nhảy tanh tách trên bàn.

Bùi Việt: “Không tệ, rất có tinh thần.”

Ta nấu canh cá trích, Bùi Việt do dự mãi không dám gắp, hắn cứ bảo con cá chế.t không nhắm mắt ấy đang lườm hắn.

Bùi Việt: “Nó đang ngước mắt ngắm trăng à?”

Ta làm thịt kho, Bùi Việt nếm một miếng, đồng tử giãn ra, không thể tin được đứng phắt dậy.

Bùi Việt: “Sao có thể! Một món ăn rất đỗi bình thường, mà đến buồn nôn cũng không thèm buồn nữa!”

Ta:….này này

13,

Bùi Việt quả thực là một đầu bếp tài ba.

Sau khoảng thời gian dài quan sát, thực nghiệm, nghiên cứu, cuối cùng hắn cũng nói với ta phát hiện vĩ đại của mình: “Thực ra cách công chúa nêm nếm là bình thường đấy.”

Ta: “Hì! Chưa từng nghe qua!”

Hắn: “Chỉ là kinh nghiệm dùng lửa còn kém nên mấy món nấu xong vẫn còn cảm giác sống sống.”

Ta: “Thầy nói tiếp đi!”

Bùi Việt: “Vậy nên giờ công chúa hãy rút dài thành ngắn, người nên bắt đầu từ việc nấu nước.”

Ta: “Còn phải làm vậy sao?”

Bùi Việt:….đừng thắc mắc gì cả!

Thế là ta bắt đầu những ngày luộc trứng, ăn trứng, luộc trứng, ăn trứng…lặp đi lặp lại.

Một tuần sau, ta đã nắm vững được những kỹ thuật luộc trứng, chỉ là tác dụng phụ: ngửi thấy mùi trứng gà là thấy buồn nôn.

Ta đề nghị Bùi Việt tăng độ khó lên, hắn: “Công chúa đã từng nghe câu chuyện Da Vinci luộc trứng chưa?”

14,

Bùi Việt nói rất lâu về trước có một đầu bếp tên là Da Vinci theo thầy giáo học nấu ăn.

Nhưng ngày nào thầy của Da Vinci cũng bắt Da Vinci luộc trứng.

Hết dùng nước suối rồi lại dùng nước muối, nước trắng….để luộc.

Da Vinci luộc trứng nhiều ngày trời, trong lòng nghĩ: “Luộc trứng thì có kỹ xảo gì chứ?”

Thế là Da Vinci tìm đến thầy mình oán trách, thầy đáp: “Muốn làm một đầu bếp vĩ đại, trước hết phải có nền đã, luộc trứng chính là bản lề, với từng quả trứng, chúng đều có độ dày mỏng của vỏ khác nhau, lòng đỏ, lòng trắng tỷ lệ cũng không giống. Chỉ đến khi phát hiện ra sự khác nhau tí ti giữa các quả trứng, luộc được trứng đến độ lòng đào, thì lúc đó mới chứng tỏ mình đã nắm vững được cách dùng lửa, nấu món khác thành chuyện dễ như lòng bàn tay.”

Bùi Việt: “Câu chuyện này cho chúng ta thấy, luộc trứng không phải chuyện dễ, cần phải luyện tập nhiều.”

Ta: “Câu chuyện này có thật sao?”

Bùi Việt thề: “Không thể thật hơn!”

Bùi Việt chắp tay đứng trước cửa phòng bếp, ánh nắng lấp lánh chiếu trên người hắn, nhành cây leo trên khung cửa, công tử như ngọc, đẹp không sánh được.

Được, nhìn ngươi cũng có chút đẹp trai, ta tin ngươi lần này.

15,

Ngày thứ hai sau bước luộc trứng là hấp trứng.

Phòng bếp xuất hiện vị khách không mời mà đến.

Thấy Đường Thanh Phong đứng trước cửa, ta cất tiếng: “Đường Tướng, trùng hợp nhỉ”

Đường Thanh Phong đáp: “Không trùng hợp, thần đang đợi công chúa.”

Bùi Việt trong phòng bếp giục ta: “Công chúa, ta đói rồi.”

Ta gật đầu: “Được, bổn cung đến đây.”

Đường Thanh Phong cản ta lại: “Người đang giậ.n vì ta mang tỳ nữ của Người rời đi sao?”

Ta nắm góc áo, đáp: “Bổn cung trời sinh ngang ngược, lại không biết điều, cũng may Đường Tướng ra tay, giữ lại cho Tiểu Đào con đường sống.”

Đường Thanh Phong định nói gì đó nhưng lại không nói, ta lạnh lùng giơ tay lên ý bảo: “Cút đi.”

Ta đẩy cửa bước vào, để hắn đứng ngoài cửa rồi ta và Bùi Việt lại ghé tai vào cửa, im lặng một hồi mới nghe thấy tiếng bước chân Đường Thanh Phong rời đi.

Ta nhìn hắn, vỗ tay hoan hô:

“Yeah! Cuối cùng bổn cung cũng thu hút được sự chú ý của hắn.”

16,

Bùi Việt: “Hắn đứng lúc lâu mới rời đi, chắc hẳn nghĩ không ra tại sao công chúa lại đột nhiên đối xử lạnh lùng với hắn.”

Ta: “Đúng là thầy Bùi liệu sự như thần, còn phối hợp với bổn cung làm hắn ghe.n tứ.c, chiêu lạt mềm buộc chặt này thật sự quá tuyệt vời!”

Bùi Việt cười: “Có thần bên cạnh hợp lực, chắc hắn còn sốt ruột hơn. Tiếp theo chỉ cần công chúa thỉnh thoảng xuất hiện, khơi gợi khẩu vị của hắn là được rồi.”

Ta làm một đĩa trứng xào cà chua, báo đáp ân tình Bùi Việt giúp ta theo đuổi nam nhân.

Bùi Việt: “Công chúa khách sáo quá, đưa vàng cho thần, thần càng thích hơn.”

Ta: Ngươi cũng không khách sáo nhỉ!

17,

Ngày thứ 7 học hấp trứng, cuối cùng ta cũng đã hiểu ra những tinh hoa giữa nước và trứng.

Đường Thanh Phong đứng trước cửa đợi ta học nấu xong, Bùi Việt chúc mừng: “Đúng là người gặp hỉ sự tinh thần khoái, ái tình sự nghiệp đều nhân đôi!”

Ta vốn đang vui, tự dưng thấy một người bước ra từ sau lưng hắn.

Ta nhẹ nhàng nói: “Khách quen đấy à.”

Đường Thanh Phong vui vẻ ghé người sang một bên, Tiểu Đào lại quỳ xuống gào khóc. Cũng may Bùi Việt nhanh tay nhanh mắt ném ván vò quần áo xuống đất.

Ta:….Ngươi lấy đâu ra cái ván vò quần áo thế!

18,

Tiểu Đào chỉ còn nước đứng đấy khóc sướt mướt: “Công chúa, xin cứu lấy nô tỳ!”

Ta hỏi Tiểu Đào: “Ngươi còn trong trắng không?”

Tiểu Đào đỏ mặt: “Ngày, ngày đó, chàng uống say, nô tỳ cũng không biết làm sao….”

Ta cười trìu mến, tháo vòng ngọc ra rồi đeo vào cổ tay trắng ngần của Tiểu Đào: “Ừ, cũng coi như ngươi được gả đi rồi, đây là của hồi môn bổn cung cho ngươi.”

Tiểu Đào quỳ sụp xuống: “Công chúa, xin Người cứu nô tỳ, Người biết Quận chúa Trường Dương cũng thích chàng, nếu Quận chúa mà biết nô tỳ làm thông phòng, nhất định sẽ giế.t nô tỳ mất!”

Ta thở dài: “Đào, chuyện của Quận chúa và Đường Tướng chưa được vài chữ ngươi đã leo lên được giường của Đường Tướng rồi, vẫn còn muốn tranh nữa sao?”

Tiểu Đào mặt đẫm lệ, mơ hồ nhìn ta.

Ta: “Cố giữ sức khỏe, về sau làm thiếp cũng không thành vấn đề”

Bùi Việt ôm cánh tay tựa vào tường, bận tối mắt mà vẫn thảnh thơi xem ta và Tiểu Đào hát kịch.

Tiểu Đào hai mắt sưng húp rời đi, hắn mới thong thả nói: “Đuổi được ả đi, đưa ả vào đấu đả với các nữ nhân khác, đợi các ả cấu xé nhau, công chúa lại ngồi ngư ông đắc lợi, ồ, công chúa cũng biết chơi đấy.”

Ta: “Đến xin bổn cung giúp đỡ, rồi mắt đẫm lệ rời đi, lại còn định nói xấu bổn cung nữa.”

Hắn: “Đúng là như vậy, mà nam nhân công chúa nhắm đến quả được nhiều người thích.”

Ta: “Không phải nam nhân ta nhắm đến được nhiều người thích, mà là nam nhân được nhiều người thích, ta mới nhắm đến.”

Bùi Việt vô tình hỏi: “Vậy người như thần còn có cơ hội không?”

Ta chắp tay: “Bùi công tử thông minh hơn người, thích kiếm tiền, tướng mạo lại anh tuấn, kể ra cũng là cái bánh bao thơm tho đấy.”

Bùi Việt: “Lại còn có công chúa – ngọn núi để thần tựa vào, tương lai sau này tất sáng như gương.”

Ta: “Từ lúc nào bổn cung đã thành ngọn núi để ngươi tựa vào rồi?”

Bùi Việt: “Ngày nào cũng đóng cửa bảo nhau, cũng được một tháng rồi, người trong cung sớm đã nhìn thần với ánh mắt lạ rồi.”

Ta: “Như thế nào?”

Bùi Việt: “Ánh mắt gian gian.”

Ta:….

19,

Có lẽ nữ nhân trong nhà và bên ngoài cãi vã quá nhức đầu nên Đường Thanh Phong không chịu được nữa, đành ở lại cung làm việc.

Ta biết được tin này, thần tốc chạy đến phòng bếp của Bùi Việt: “Thầy Bùi, nhanh dạy ta thứ cao cấp hơn, bổn cung không muốn hấp trứng nữa!”

Bùi Việt: “Sao?”

Ta: “Dạy ta món ngon ấy, ta đem cho hắn.”

Bùi Việt hình như không vui lắm, món ngon làm được nửa rồi mà cũng không ngửa mặt nhìn ta:

“Công chúa đã từng nghe câu chuyện 1001 món ngon rồi à?”

Ta:…?

20,

Bùi Việt kể, ngày xưa, xưa xửa xừa xưa có một quân vương vô cùng hung bạo.

Một lần đầu bếp hạ độc vào thức ăn, quân vương vô cùng tứ.c giậ.n, giế.t chế.t đầu bếp.

Từ đó quân vương cho rằng đầu bếp không có ai tốt cả, mỗi ngày ăn xong bữa sáng, trưa, tối, quân vương đều ra lệnh giế.t đầu bếp.

Cứ như thế lặp đi lặp lại.

Một vị đầu bếp tốt bụng muốn cứu các đầu bếp trong thiên hạ, thế là dũng cảm đến căn bếp của quân vương, bắt đầu từ món trứng hấp.

Mỗi món ăn đều ngon tuyệt diệu, khiến quân vương háo hứng ngày hôm sau sẽ ăn món gì, cũng không nhẫn tâm giết vị đầu bếp đó, cho phép nàng ta tiếp tục làm món sáng ngày thứ hai.

Cứ như vậy làm hết 1001 món, quân vương cảm động, yêu luôn nàng đầu bếp đó, hai người ở bên nhau đến đầu bạc răng long, cùng nhau phát tướng.

Bùi Việt: “Câu chuyện này nói với chúng ta, cho dù là hấp trứng đi chăng nữa, cũng sẽ có người thích.”

Ta:…thật thế sao?

Bùi Việt lại thề: “Nếu sai, thần sẽ học tiếng chó sủa!”


Còn tiếp

Lược dịch bởi: Trần Thị Kiều Trang (@csqz93) | Bài dịch thuộc quyền sở hữu của dịch giả, vui lòng không tự ý repost.

Nguồn: https://www.zhihu.com/question/442702619/answer/1862957741

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞13 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容