Gọi Anh Là Một Phần Của Thanh Xuân ( Chương 2/8 )

             Chương 2 – Lá Thư Bở Lỡ 

Còn gần tháng nữa là kì thi lên lớp 10, rồi Đức sẽ đi học một ngôi trường khác. Dung có đến sớm chăng nữa cũng không chạm mặt được Đức nữa rồi.

Nhận ra tình cảm trong lòng mình, Dung đưa ra một quyết định động trời. Viết thư tỏ tình. Điều mà cô gái ở một trường học nông thôn sẽ không bao giờ làm thế. 

Sáng đấy, canh giờ ra chơi, chạy sang lớp Đức, thấy đám con trai đang đứng ngoài cửa lớp tán gẫu. Nhìn bóng lưng thôi Dung cũng biết Đức đứng ở đâu, cô nàng chạy tới, lấy hết can đảm kéo kéo tà áo sơ mi của Đức.

Mọi người xung quanh đều ồ lên. Đợi lúc anh chàng quay lại, mặt cô lúc này cũng đã đỏ bừng như trái cà chua chín, mắt không dám nhìn lên, cô dùng hai tay nâng bức thư lên.. 

Xung quanh bao nhiêu là người, huống hồ cô là con gái. Trường học chưa bao giờ có chuyện gửi thư công khai thế này, còn là con gái chủ động nữa.

Lúc này khuôn mặt cô cúi gầm chờ đợi, lồng ngực muốn vỡ tung. Mọi người từ đâu biết tin vây quanh lớp học càng ngày càng đông. Đợi chờ năm giây, rồi mười giây.. lá thư bỗng rời khỏi tay cô với một lực kéo cực mạnh.

Cảm giác không ổn, cô ngẩng đầu nhìn. Là một anh bạn cùng lớp Đức đã cướp lá thư từ tay cô. Bàng hoàng, ngỡ ngàng, không biết nên xử lí sao. Chân đứng không vững nữa, cô nhìn sang Đức. Anh từ ngạc nhạc chuyển thành luống cuống, bởi giờ anh mới biết nội dung lá thư ấy là gì.

Ở độ tuổi mười sáu, anh bạn kia không hề biết ý, không những cướp lá thư mà còn đọc to nội dung trong đấy nữa. Đọc được hai dòng đầu thư, Đức tức giận chạy phăng qua giật lại lá thư về tay mình và mắng:

– Sao mày làm thế? 

Tai Dung như ù đi, chỉ thấy xung quanh là những lời bàn tán kèm tiếng cười đùa, mọi người đang bàn luận về cô, những khuôn mặt tò mò đánh giá về một cô gái. Đôi mắt đỏ hoe sắp khóc, Dung chạy ào về lớp của mình. Đức không đuổi theo, vì biết làm vậy cô sẽ càng khó xử hơn. 

Mấy ngày tiếp theo đi học, dường như cô là chủ đề bàn tán của tất cả mọi người. Từ một cô bé rụt rè không ai biết đến nay lại trở thành tâm điểm của câu chuyện mỗi khi cô tới trường. Dung chỉ ước giờ phút này cô là người tàng hình mà thôi, sẽ chẳng ai thấy cô nữa.

Mấy ngày này Dung không dám gặp Đức, cô lựa chọn tránh né. Và anh cũng không chủ động qua tìm cô. Ba ngày sau đó, một chị học cùng lớp Đức, cũng là chị hàng xóm của Dung đến lớp tìm cô nói chuyện.

Chị đưa cho Dung một lá thư hình vuông được gấp ngăn ngắn, chị bảo anh Đức nhờ chị gửi. Cô vào lớp và lặng lẽ ngồi một góc nhìn lá thư. Phân vân lúc lâu, Dung mở lá thư ấy ra, đúng là dòng chữ phóng khoáng khó đọc ngày nào của anh, nhưng cô đã xem không sót một chữ. Trong thư viết:

 “Cảm ơn Dung, vì đã dành tình cảm yêu mến ấy cho anh. Anh đã hiểu nội dung bức thư mà em muốn nhắn gửi. Và anh cũng xin lỗi vì sự cố đáng tiếc xảy ra ngày hôm đó. Giá như anh nhận lấy lá thư sớm hơn, sẽ không khiến chúng ta khó xử như vậy.

Dung à, bản thân anh và em đều đang ở độ tuổi học hành, những chuyện ngoài lề anh nghĩ nên gác qua một bên nếu không việc học sẽ bị sao nhãng. Anh cũng chỉ muốn tốt cho cả em và anh. Thật sự anh rất quý mến em, là sự quý mến đơn thuần trong sáng, một cô gái nhỏ đáng yêu và hay cười.

Từ trước đến giờ anh luôn xem em như một cô em gái. Anh hy vọng tình cảm này sẽ không thay đổi. Anh biết phải mất khoảng thời gian nữa em mới ổn định tâm trạng được. Hy vọng gặp lại cô em gái vui tươi của anh một ngày gần nhất.” 

Dung gục mặt xuống bàn òa khóc, khóc vì xấu hổ do bị mọi người chế giễu, hay khóc vì tình cảm kia của cô bị từ chối. Cô không biết, chỉ là nước mắt cứ vậy mà rơi, rơi theo những cảm xúc của cô gái 15 tuổi bấy giờ. 

Thấm thoắt Đức cũng thi đậu cấp ba và vào lớp chọn toán của trường với thành tích cao chót vót. Còn Dung lại lo toan với kì thi cuối cấp. Khoảng thời gian đấy, nhờ cô bạn thân an ủi, nhờ áp lực thi cử nên cô nhanh chóng vực dậy được, nhưng tâm trí vẫn luôn nhớ về ai đó.

Cô vẫn hay tìm hiểu nghe ngóng tin tức về Đức. Nhưng Đức có lẽ đã quên cô rồi hay sao? Thì ra thích một người đơn phương lại khó chịu đến thế. Muốn gặp nhưng lại không thể, muốn nói chuyện nhưng lại chẳng biết lấy lí do gì.

Cứ thế một năm trôi qua, một năm rồi cô không hề thấy bóng dáng anh. Cô quyết định đăng kí vào trường cấp ba mà Đức đang học.

To be continued

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容