Chương 1: Hoàng tử trong mắt tôi

Nguyên 

Mùa đông của năm lớp 12 đã tới. Nguyên thở một hơi dài, phả ra làn khói trắng hòa vào khoảng không trước mắt. Mới tháng 10 nhưng tiết trời vào đông đã lặng lẽ len lỏi trong từng góc nhà. Đầu gối và khuỷu tay của Nguyên ửng đỏ và mẩn ngứa vì lạnh. Cô không thích mùa đông cũng vì điểm này. Không biết do di truyền hay vì nguyên nhân nào, khi trời lạnh buốt, trên người cô sẽ dị ứng mà khó chịu vô cùng. Nguyên đang đợi Thanh – bạn thân của cô dắt xe ra đón về nhà. Đã là 11 giờ trưa, tất cả học sinh trong trường ai cũng đang tất bật trở về với cái bụng đói meo. Mắt Nguyên dần híp lại thành một đường vì buồn ngủ. Giây phút tiếp theo, cô bỗng giật bắn người bởi cái lạnh bất thình lình sau gáy. Ngoái đầu quay lại, gương mặt cười rạng rỡ của Khôi khiến cô trong chốc lát thẫn thờ một chút, nhưng ngay sau đó đã nhanh chóng trở về bình thường.

     –   Thấy sao? Nguyên lạnh không?

     –   Đang lạnh muốn chết đây. Tay ông lạnh như băng ấy!

Nguyên lấy tay đánh bụp bụp không ngừng vào lưng của Khôi, mặc cho cậu đang cười ha hả vì khoái chí. Vật lộn một hồi, cảm giác rùng mình vì lạnh dần dần bị thay thế, chiếc áo khoác dày cộp giờ đây lại khiến cô nóng nực muốn cởi ra. Tóc tai của hai đứa giờ đã rối bù lên như tổ quạ, trông vừa mắc cười vừa đáng yêu. Nguyên và Khôi nhìn bộ dạng nhếch nhác của nhau mà chỉ trỏ rồi phá lên cười ngặt nghẽo.

     –   Sao bây giờ ông còn ở đây? Không về hả?

Nguyên vừa lấy tay chải lại mớ tóc rối vừa hỏi Khôi đang loay hoay với cái balo.

     –   À, tôi quay lại lớp lấy đồ để quên. Đang định về thì nhớ ra.

     –  Thế hả?

Nguyên trả lời lại với thái độ bâng quơ.

     –   Nguyên đang…

Khôi toan muốn hỏi thêm điều gì nữa, liền bị cắt ngang bởi tiếng còi xe của Thanh. 

     –    Đôi chim câu đang tâm tình gì đó? Có về không?

     –   Làm gì có!!!

Nguyên và Khôi không hẹn mà cùng đồng thanh. 

     –   Thôi tôi về nhé.

Nguyên kéo chiếc khăn choàng lên trước mũi, chạy thật nhanh về phía xe của Thanh. Sau lưng vẫn nghe thấy tiếng chào vang vọng của Khôi trong gió. Hai má Nguyên bây giờ đã đỏ ửng như gấc, chẳng biết vì dị ứng hay vì con tim đang đập không kiểm soát nổi của cô. 

Nguyên chẳng biết đã phải lòng Khôi từ bao giờ. Có thể là năm lớp 10 cũng có thể là năm lớp 11. Chỉ nhớ rằng ở cậu luôn có gì đó cuốn hút cô kinh khủng, nụ cười, ánh mắt hay cử chỉ quan tâm của cậu. Phải nói trong cuộc sống của Nguyên, Khôi đã được gọi là người trong mộng rồi. 

     –   Thích cậu ta mà sao trông Nguyên không biểu lộ gì hết vậy?

Thanh ngoái đầu lại phía sau, tò mò hỏi.

     –   Khó nói lắm, Thanh à. Tớ nghĩ sẽ không có cơ hội cho tớ đâu.

Đúng vậy, dù Nguyên có thích Khôi tới cỡ nào, nhưng có một điểm mấu chốt: Hắn ta rất nổi tiếng với con gái. Thử nói xem, chỉ sau một trận bóng đá, Khôi đã có nguyên cho mình một dàn hậu cung trong và ngoài trường. Tất cả đều mê mẩn vẻ đẹp trai và tính cách phóng khoáng của cậu ta. Điều đó khiến Nguyên thấy ngộp thở, không muốn cuộc sống tầm thường của mình vướng vào quá nhiều rắc rối. Tình cảm này rồi chắc cũng bị chôn vùi như hồi ức đẹp của ba năm cấp 3 với vòng xoáy của Toán, Lý, Hóa mà thôi.

     –   Ôi trời, sao phải bi quan thế. Nguyên của chúng ta cũng có giá lắm chứ, Khôi chưa chắc đã có cửa đâu.

Giọng nói của Thanh lanh lảnh khiến Nguyên phì cười.

     –   Con nhỏ này, nói bé thôi. Nhỡ ai nghe được xé xác tớ thì sao?

Nguyên véo nhẹ vào eo của Thanh khiến cô bé giật nảy người, hai đứa vật lộn suốt quãng đường về nhà. Ừ, không yêu được thì thôi, có gì phải buồn chứ. Cậu cứ là cậu, tôi cứ là tôi. Chúng ta không ai biết tình cảm của nhau thì có là bạn cũng tốt. Cảm thấy rất hài lòng với suy nghĩ vừa rồi của mình, Nguyên chào tạm biệt Thanh rồi bước về nhà. Lại là một giấc ngủ trưa thoải mái. 

Quên chưa nói về Khôi. Cậu là một hồi ức đẹp trong cuộc sống của Nguyên. Chỉ nhớ rằng, năm lớp 10 lạ lẫm và đau đầu với các môn học của Nguyên, Khôi đã xuất hiện giống như một tia nắng ấm áp, nụ cười tỏa nắng của cậu đã khiến cô phải gió. Dần dần trong đầu lúc nào cũng nhớ tới nụ cười ấy.

Khôi không học giỏi tiếng anh, mà Nguyên lại rất có thiên phú trong thứ đó, thành ra cô giáo liền xếp 2 đứa ngồi gần nhau. Bạn biết truyền thuyết bạn cùng bàn sẽ thích nhau chứ. Nó thành sự thực rồi nhưng chỉ đúng với Nguyên thôi. Bởi từ xuân sang hạ, rồi sang thu, sang đông, Nguyên đã chứng kiến không biết bao cô gái tỏ tình với Khôi. Hoa khôi có, mà những cô bé khóa dưới lại càng nhiều. Gì chứ trong chuyện tình cảm tên này lạnh lùng ghê gớm. Khôi thẳng thừng từ chối họ mà không kiêng nể gì, không cho một chút hi vọng. Đấy cũng là điều khiến Nguyên có thể kiên trì thích thầm Khôi lâu như vậy, vì cậu hoàn toàn rạch ròi trong chuyện tình cảm. Nhưng thỉnh thoảng, Khôi luôn đối xử với Nguyên theo một cách rất khác, luôn biết cách làm cô bối rối. Như cách Khôi dúi vào túi cô mấy viên kẹo ho trong ngày Valentine rồi cười tít mắt, hay khi cậu hỏi bài cô rồi bất thình lình nhìn thật lâu vào mắt Nguyên. Những khoảnh khắc có lẽ chỉ là thoáng qua với Khôi lại vô tình khiến trái tim Nguyên rạo rực. Cuối cùng, Nguyên vẫn chọn làm bạn với Khôi. Cô hâm mộ những cô gái ngoài kia, có thể đường đường chính chính bày tỏ tình cảm của mình với cậu. Nguyên lại chọn núp sau bóng một người bạn để có thể được ở cạnh Khôi.

Tác giả: Linh Lạc

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞8 分享
Linh Lac的头像-Weibo24h.com
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容