[ZHIHU] MỞ ĐẦU BẰNG “TA LÀ CÔNG CHÚA ĐÔI TAY NHUỐM MÁ.U” (PHẦN 4 – END)

28,

Đường Thanh Phong đứng ngoài cửa cao giọng nói: “Công chúa, thần biết Người ở trong đó, đừng trốn nữa.”

Ta cũng cất cao giọng: “Đường Tướng, bổn cung có việc, ngươi về trước đi!”

Đường Thanh Phong: “Công chúa không ra thì thần không về.”

Ta: “Tiểu Đào và Quận chúa đang ở ngoài kia đợi ngươi.”

Đường Thanh Phong đứng một lúc, Bùi Việt ghé tai vào cửa, nhếch môi cười khinh bỉ: “Công chúa, hắn đứng được 157 giây đã rời đi rồi.”

Ta gõ vào đầu hắn: “Ngươi lắm lời quá!”

29,

Ngày trước đều là ta ép các thầy vào đường cùng, nên lúc đó ta nghĩ tài nghệ của mình có phải rất kém cỏi hay không.

Đến nay thay bằng Bùi Việt đến dạy ta, ta đột nhiên lại thắc mắc có phải đầu ta có vấn đề gì không.

Nửa đêm không ngủ nổi, ta đến gõ cửa phòng Bùi Việt.

Ta hỏi hắn: “Ngươi có thấy bổn cung là công chúa không ra gì không?”

Hắn hỏi ngược: “Như nào là ra gì, như nào là không ra gì?”

Ta: “Bổn cung không khuynh quốc khuynh thành, cũng chẳng thông minh hơn người, lại chẳng có trí lớn, cầm kỳ thi họa chẳng giỏi món nào, hứng thú duy nhất là nấu ăn, kết quả lại làm ra một đống hỗn độn…”

Ta càng nói càng buồn, rồi lại kể cho Bùi Việt nghe chuyện cũ: “Ngày nhỏ bổn cung theo phụ hoàng xuất cung, chọn một quán ăn khó ăn nhất trong các quán, phụ hoàng ăn xong vị đau dạ dày cấp tính, làm cho đứa trẻ phụ bếp kia sợ đến phát khóc…”

30,

Bùi Việt vò đầu bứt tai nghe ta lải nhải, đưa ta một ly rượu: “Rượu bí ngô mới ủ mấy hôm trước.”

Ta một ngụm uống hết, gập người nôn khan: “Oẹ…Khó nuốt thế..”

Bùi Việt: “Đây là bơ bí ngô thần làm lại từ bí ngô thừa”

Ta nếm một miếng, mặt đầy đau khổ.

Bùi Việt trỏ bí ngô treo trên tường thì thào: “Bí ngô này trông rất giống bí ngô nhưng ruột lại chẳng bí ngô tí nào, vừa đắng vừa cứng, thần thử mọi cách rồi vẫn không làm cho nó ngon được, có thể nói là thứ bí thất bại”

Ta ôm bình rượu lẩm bẩm: “Đừng mắng nữa, đừng mắng nữa…”

31,

Bùi Việt: “Dù không làm được gì nhưng ít ra nó cũng có hình hài xinh đẹp, vậy nên thần định gọt hết ruột nó ra, tỉa thành mặt quỷ, làm thành một cái đèn.”

Hắn thắp lửa cho vào trong quả bí ngô, quả bí ngô bỗng sáng rực, ánh sáng vàng cam ánh qua cái miệng cười xấu xí.

Ánh sáng hắt ra soi sáng khuôn mặt anh tuấn của Bùi Việt

Hắn: “Câu chuyện này nói với chúng ta, mỗi người đều có ưu điểm, chỉ là chưa có ai phát hiện ra thôi.”

Hắn hỏi ta: “Đẹp không?”

Tim ta đập bình bịch, men rượu lên não, hơi rượu nồng làm mắt ta cay cay.

Ta hỏi hắn: “Vậy bổn cung có đẹp không?”

Bùi Việt: “Đẹp. Công chúa còn muốn hỏi thần bao nhiêu lần nữa?”

Ta từ từ nói: “Thế nên, ngươi đã dùng tên của bổn cung viết thư cho Đường Tướng, giúp bổn cung theo đuổi được nam nhân đó?”

Hắn: “Đó là thần giúp công chúa san sẻ âu lo.”

Ta kéo cổ áo hắn: “Ồ? Nhưng mà bổn cung nhớ từng nói với ngươi: nữ nhân, chưa có được mới thấy hứng thú. Ngươi giúp bổn cung theo đuổi được rồi, bổn cung còn hứng thú nào nữa.”

Bùi Việt: “Công chúa, Người mượn rượu vờn ta, thật xấu xa.”

Ta ghé vào tai hắn thì thầm: “Bùi Việt, ngươi mới xấu xa.”

32,

Tâm tư của Bùi Việt bị ta nói ra, nhưng hắn lại rất thản nhiên đối diện với ta.

Hắn: “Thần theo đuổi công chúa của thần, Người theo đuổi Đường Tướng của Người, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, thần có tội gì?”

Ta: “Bổn cung hôm nay mới nhớ ra, ngày đó đem tặng hắn bát trứng hấp, là ngươi lén cho thêm muối.”

Bùi Việt: “Thần từng nói, vì người mình yêu, tâm cơ một chút cũng có làm sao. Đường Tướng do dự giữa mấy nữ nhân, thần giúp hắn một tay thôi mà.”

Ta: “Làm gì có ai như ngươi đứng trước mặt người ta nói xấu người mà người ta từng thích.”

Bùi Việt: “Hiếm lắm mới có cơ hội gièm pha nói xấu hắn trước mặt công chúa, sao không tận dụng cơ chứ.”

Ngập ngừng một lúc hắn lại nói: “Vả lại hắn cũng thành người mà Người từng thích rồi.”

Cái đuôi hồ ly của hắn cuối cùng cũng không giấu được nữa, ve vẩy trước mặt ta, bao nhiêu tâm tư giờ nói ra hết.

Tâm tư hắn tinh tế, nói ra không thừa lời nào, nếu không nhìn thấy tay hắn nắm chặt thành quyền, ta còn tưởng hắn đã nắm chắc phần thắng cơ đấy.

Thật là…vừa xấu xa mà lại vừa đáng yêu.

33,

Ta tiếp tục hỏi: “Vậy nên, tấm sắt đấy không phải là ngươi làm mòn đi để bổn cung làm món cháy đấy chứ?”

Hắn giơ tay lên, oan ức trách: “Nào có, đôi bàn tay mềm mại yếu đuổi này của thần làm sao làm được chuyện đấy.”

Ta thật sự không biết nên trách hắn hay nên khen hắn nữa đây, chỉ có thể giả vờ: “Xì”

Bùi Việt: “Thần đã từng nói với công chúa rồi đấy, tình yêu ấy mà, có chút tâm cơ thì đã làm sao. Thần nghe nói trong cung đang tìm đầu bếp dạy công chúa nấu ăn, mấy đêm liền mang dao đi tranh hạng với bậc tiền bối, thần rất mệt nhưng thần không nói.”

Ta: “Nói như không nói, lại đến chỗ bổn cung tranh công rồi.”

Bùi Việt: “Công chúa thật biết trêu người, cứ thích làm thần câm cấm khẩu.”

Ta hỏi: “Ngươi còn chưa từng gặp qua bổn cung…sao….”

Bùi Việt vờ như bị thương: “…Sớm đã gặp rồi, ngày đầu tiên công chúa gặp thần, Người còn nói trông thần quen quen, làm thần kích động đến nỗi cả đêm không ngủ được, ngày hôm sau vác cái quầng mắt thâm đi làm.”

Ta nhớ lại hôm hắn trèo trên cây bắt cảnh ta trốn học, quầng mắt thâm đen.

Ta: “Gặp ở đâu?”

Bùi Việt: “Người đoán đi.”

Hắn nói tiếp: “Phải khơi lòng hiếu kỳ của người khác, cho nàng ta đoán, cho nàng ta nghĩ, cho nàng ta thương.”

Được, ta đã đi vào con đường thâm sâu này rồi, chính là con đường mà Bùi Việt bày ra.

34,

Trong cung còn có chuyện mới mẻ nào chứ.

Không phải là vợ lớn vợ bé nhà Đường Tướng đánh nhau, thì là thức ăn công chúa nấu chó cũng không thèm ăn mà Bùi đại nhân lại có thể nuốt, hoàng muội không chịu được cảnh hoàng tỷ yêu đương thắm thiết liền viết thư tuyệt giao.

….

Lúc Bùi Việt đang làm bánh cá tuyết, trí nhớ mơ hồ của ta nổi lên.

Ta ngạc nhiên: “Là chàng!”

Dáng vẻ, tay nghề của hắn bây giờ thật khác xa với đứa trẻ năm xưa nấu món làm phụ hoàng đau bụng năm xưa.

35,

Bùi Việt ngại ngùng gãi đầu: “Nói ra thì cũng mất mặt thật đấy, cũng may công chúa xin giúp ta, không thì Hoàng thượng đã trách tội ta rồi.”

Quán đó là do ta chọn, đương nhiên ta phải cầu xin rồi.

Hắn: “Vậy nên, từ đó về sau ta ngày đêm tập luyện, muốn nấu một bàn thức ăn báo đáp nàng ấy, ai ngờ càng trả ơn lại càng thích, chỉ còn cách nấu ăn trả ơn cả đời thôi.”

Hiếm lắm mới mở miệng, mỗi lần mở miệng là y rằng ngất trên cành quất.

Mấy lời tán tỉnh này như mưa trút xuống người ta, ta né qua một ít, hy vọng có thể tránh được sự tấn công mạnh mẽ này.

Ta: “Ta rất xấu tính, còn đưa nô tỳ chẳng hiểu chuyện gì đến chỗ Đường Tướng, giờ ngày nào cũng giống như nước sôi lửa bỏng…”

Bùi Việt: “Ả tự làm tự chịu, công chúa vừa tặng hồi môn, vừa tặng nam nhân, thật sự hiền lương thục đức!”

Hiền lương thục đức! Cả đời này bổn cung không muốn nghe cái từ này nữa!

Ta: “Ý bổn cung là, bổn cung không tốt như chàng tưởng tượng, tính nết vừa xấu lại còn ích kỷ…”

Bùi Việt: “Thần không mù.”

Ý chàng là tính nết ta vừa xấu vừa ích kỷ á?!

Ta nổi giậ.n: “Vả lại! Thật ra bổn cung rất ghé.t nấu ăn, càng không thích làm nữ nhân hiền lương thục đức!”

Bùi Việt nhàn nhạt đáp: “Vừa hay, thần thích nấu ăn, lại hiền lương thục đức.”

Lại nói tiếp: “Dù sao thì một nhà có người biết nấu ăn là được rồi”.


End

Lược dịch bởi: Trần Thị Kiều Trang (@csqz93)| Bài dịch thuộc quyền sở hữu của dịch giả, vui lòng không tự ý repost.

Nguồn: https://www.zhihu.com/question/442702619/answer/1862957741

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞9 分享
Bình luận 共2条
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片