BẠN ĐÃ TỪNG NGHE QUA CÂU CHUYỆN “SUY NGHĨ KỸ CÀNG THÌ CỰC KỲ KHỦNG KHIẾP” CHƯA? ( Phần 11/16)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Hơn hai tiếng đồng hồ sau, tôi đáp máy bay về đến thành phố nhà mình. Vừa xuống máy bay, tôi liền gọi một chiếc taxi đến thẳng công ty, tới công ty, tôi ung dung thản nhiên quan sát, phát hiện mọi thứ trong công ty vẫn diễn ra một cách có trật tự như trước đây, triệu tập riêng Phó tổng Dương, quản lý Trịnh, Giám đốc Lưu và các cấp dưới khác để hỏi về tình trạng của công ty. Mọi người đều nói rằng không có vấn đề gì và mọi thứ vẫn tiến triển bình thường.

Tôi lại không yên tâm, chọn đọc một vài tài liệu liên quan đến bản vẽ và hợp đồng cơ mật của công ty, cũng không phát hiện bất thường, tôi đã gọi điện và hỏi trực tiếp một số khách hàng quan trọng và họ đều nói rằng không có vấn đề gì, họ đều nói rằng rất vui khi được hợp tác với công ty chúng tôi, mọi dự án đều diễn ra suôn sẻ như kế hoạch.

Tôi thấy rất kỳ lạ, thầm nghĩ người gửi tin nhắn đó lẽ nào là đang cố ý trêu chọc mình, công ty căn bản không có vấn đề gì, âm mưu mà anh ta nói là gì? Chẳng lẽ kế điệu hổ ly sơn của vợ tôi, cố tình nhắn cho tôi một tin nhắn khiến tôi rời khỏi Bắc Kinh, để cô ấy có thể hẹn hò với người tình của mình mà không chút kiêng dè?

Tôi kìm lại cơn giận và ở lại công ty bận rộn đến hơn chín giờ tối mới bắt taxi về nhà. 

Vừa bước xuống xe, bước đến cổng biệt thự, tôi chợt thấy trên lầu một vẫn sáng đèn, tôi thắc mắc tại sao ở nhà vẫn sáng đèn? Khi tôi và vợ rời nhà đến Bắc Kinh đều đã tắt rồi mà. Tôi lấy chìa khóa trong người ra, định mở cánh cửa sắt lớn của sân, phát hiện cửa không khóa, tôi càng khó hiểu, tôi đẩy cửa sân ra, băng qua bãi cỏ, đi tới trước cửa phòng khách sáng đèn, đưa tay đẩy cửa một chút, không ngờ một chút liền đẩy ra rồi, trong phòng khách vang lên một tiếng nhạc cổ điển, khi tôi nghe kỹ, thì ra trên TV đang phát bài hát “The Butterfly of Love”, và tiếng nhạc trầm lắng tràn ngập khắp phòng khách.

Tôi phát hiện một người phụ nữ mặt mũi sưng vù, tím tái, đang ngả lưng trên chiếc xe lăn, trên người có một tấm chăn dày màu trắng, chỉ có một bàn tay lộ ra bên ngoài chăn, và bàn tay của người này vàng vọt như mặt cô, không có một chút huyết sắc.

Trên tay cô ấy còn có một ống kim tiêm, liên kết với phía trên ống tiêm còn có một chai nước muối được treo cao trên một giá đỡ bên cạnh đầu của cô ấy, chất lỏng trong chai nước muối đang nhỏ từng giọt từ chai vào ống kim tiêm trong suốt, hóa ra người đó đang truyền nước.

Tôi thấy người đó có mái tóc thưa thớt, khuôn mặt gầy gò ốm yếu, đôi mắt hơi nhắm nghiền, không có một chút tức giận nào, như thể đang trải qua một cơn bệnh nặng vậy. Người đó ngồi trên xe lăn và bất động, như thể đang nghe nhạc, cũng như thể là đang ngủ, hình như cô ta hoàn toàn không chú ý rằng tôi đang đứng cạnh cô ấy.

Tôi cảm thấy rất kì lạ, tôi định hỏi người đó là ai, tôi chưa kịp nói thì đã thấy một người đàn ông trẻ mặc bộ đồ đen bước ra từ phòng bếp trong phòng khách, sau khi người đàn ông nhìn thấy tôi, anh ta sửng sốt một lúc, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, nhưng sắc mặt lập tức bình tĩnh trở lại.

Người đó cười nói: “Thì ra là Trần đại ca đến rồi, thứ anh muốn ở trên lầu, đi, tôi dẫn anh đi xem xem.” Người đàn ông vừa nói vừa kéo tôi ra khỏi cửa, tôi chưa kịp nói gì thì đã bị người đàn ông kéo ra ngoài cửa, sau khi đi ra ngoài, người đàn ông còn thuận tay đóng cửa phòng khách lại. 

Người đàn ông liên tục kéo tôi đến bên ngoài sân, tôi cảm thấy sức lực của đàn ông rất mạnh, vừa rồi người đó kéo tôi ra, tôi căn bản không còn sức để chống cự. 

Tôi tức giận đùng đùng hỏi: “Các người là ai? Sao lại ở trong nhà tôi?”

Người đó có chút ngại ngùng nói: “Anh không phải du lịch ở Bắc Kinh sao? Sao nhanh như vậy đã về rồi?”

Tôi túm lấy cổ áo người đó và hét lên: “Anh rốt cuộc là ai? Sao lại sống trong nhà tôi? Làm sao anh biết tôi đã đến Bắc Kinh du lịch?” 

Người đó ung dung nói: “Tôi mượn nhà anh sống vài ngày trước, anh vẫn là nên cảm ơn tôi đi.” Tôi nghe thấy những lời này lửa giận càng lớn, móc điện thoại ra muốn báo cảnh sát, đột nhiên trong bóng tối truyền đến một âm thanh: “Đừng báo cảnh sát nữa, cậu ấy nói không sai, anh phải nên cảm ơn cậu ấy mới đúng.”

Tôi vừa quay đầu, phát hiện vợ đang đứng phía sau tôi…

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容