Hủy hoại một đứa trẻ có thể đơn giản đến mức nào? ( Phần 9/9 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Bạn là người hiểu logic của xã hội hiện thực này rõ hơn bất cứ ai.

Đã rất nhiều lần, bạn nghĩ trong lòng rằng, nếu như sau này mình mà có con, thì mình nhất định sẽ để con sống một cách thật thoải mái. 

Hủy hoại một đứa trẻ đơn giản đến cỡ nào?

Có thể những sự việc đó chỉ là một số trải nghiệm của bạn trong quá trình trưởng thành. Chúng khiến bạn trở thành một người nhìn có vẻ như là độc lập, mạnh mẽ, kiêu ngạo nhưng nội tâm lại vô cùng yếu đuối. Và loại tổn thương này cần một thời gian rất dài để có thể chữa lành được.

[纤雀] (49200 lượt thích)

Hạ thấp nó, hạ thấp nó đến mức không thể nào hạ thấp được nữa luôn.

Khi ăn cơm, con làm vãi cơm ra xung quanh, bạn liền dùng đũa để đánh lên các ngón tay của con, và mắng là: “Có việc và bát cơm lên miệng thôi cũng để vãi cơm được, lợn còn khôn hơn mày đấy.”

Con đi trên đường, không may bị ngã, bạn liền dùng roi đánh vào chân con và mắng là: “Đi đường không thôi cũng bị ngã được, mày còn làm được cái gì nữa hả?”

Cho dù là con làm tốt rồi, nhưng bạn vẫn dùng ngữ khí hời hợt để nói với con là: “Vừa xấu vừa ngốc, cũng chỉ có thể làm tốt được mỗi việc này thôi, vẫn chưa phải việc to tát gì đâu.”

Rác, hãy coi nó là cái thùng rác, còn việc của bạn là nhét vào đó đầy sự phẫn nộ

Hôm nay bạn làm mất tiền, con bạn lại vừa hay viết sai một chữ trong bài tập, thế là bạn lấy con ra để trút giận ngay, mắng nhiếc nó, nếu máu dồn lên não rồi thì có thể đánh nó ngay nữa. Đấy, đánh con với lý do ngớ ngẩn vậy đấy, coi con như là vật phẩm cá nhân để có thể đánh đập tùy ý, đánh cho đến khi bạn hết giận thì thôi.

Hôm nay, bạn ở bên ngoài, gặp phải một chuyện không hay, ăn tức vào lòng, thế là gọi con ra chỗ mình để mắng nhiếc nó. Bạn thích nhát cái kiểu đứng khép nép, không dám tiến lại gần bạn của con. Bạn ở bên ngoài chịu nhiều áp lực, chỉ khi về nhà bạn mới có cảm giác mình có uy quyền, có tiếng nói, có thể chỉ đạo được người khác, còn ở công ty thì không, ở công ty bạn chỉ có thể chịu đựng mà thôi.

Sau khi mắng con xong, đánh con xong, có thể bạn sẽ cảm thấy hình như mình hơi dữ rồi thì phải, thế là lại rút năm tệ ra cho con đi mua kẹo ăn.

Trẻ con mà, dễ dỗ dành lắm.

Phớt lờ nó, coi như nó là không khí luôn.

Hôm nay, con cầm bài kiểm tra, chạy một mạch về nhà, khuôn mặt của con nở nụ cười tươi tắn. Con nói với bạn là con thi được 100 điểm. Bạn chỉ nhìn lướt qua một cái mà thôi, thậm chí có khi còn không cần nhìn luôn, giả vờ như không nghe thấy, chỉ cần như vậy thôi là bạn có thể gây ra đả kích lớn cho nội tâm của con. Khi con muốn báo cho bạn một tin tốt như này nhưng bạn lại không hề nhẫn nại gì cả mà chỉ quăng cho con một câu: “Sao lắm chuyện thế nhỉ? Chỉ là thi được 100 điểm thôi mà, có gì đáng để khoe đâu chứ?”

Từ đó về sau con sẽ không bao giờ muốn chia sẻ bất cứ điều gì với bạn nữa.

Song, những điều trên vẫn chưa phải là điều tàn nhẫn nhất đâu.

Điều tàn nhẫn nhất là, bạn nói với con, bạn yêu con, yêu con rất nhiều.

Hạ thấp con, là để rèn luyện cho con biết cách dày mặt hơn, sức chịu đựng cũng sẽ lớn hơn.

Coi như là rác, là bởi vì con là người thân nhất của bạn, chính vì là người thân nhất của bạn, nên bạn mới có thể tùy ý ném rác lên người con ấy.

Phớt lờ con là để con học được cách khiêm tốn, không vì một chuyện nhỏ mà tự kiêu, tự mãn.

“Sao mẹ lại không yêu con cơ chứ, không yêu con thì sao mẹ nuôi con lớn lên được?”

“Sao mẹ lại hủy hoại con được chứ, những năm qua con đi học, mẹ đã bỏ biết bao nhiêu tiền để nuôi con đấy.”

“Sao mẹ lại làm tổn thương con được chứ, máu thịt trên người con cũng là của mẹ mà.”

“Nuôi con phí công rồi.”

“Con yếu đuối quá.”

“Con chẳng hiểu chuyện gì cả.”

“Con thật bất hiếu.”

Con thà thừa nhận rằng mẹ không yêu nó ấy, còn hơn chấp nhận rằng sau nhiều lần bị tổn thương, nó nghe được mẹ nói rằng nguyên nhân là vì tình yêu. 

Con sẽ bắt đầu nghi ngờ tình yêu, con bắt đầu nghi ngờ chính mình. 

Con yêu mẹ nhưng mà lại cũng không dám đến gần mẹ, sau này lớn lên con sẽ cho mẹ tiền, nhưng con sẽ không dám về “ngôi nhà” đó nữa. 

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容