[ZHIHU] MỞ ĐẦU BẰNG “TA LÀ CÔNG CHÚA ĐÔI TAY NHUỐM MÁ.U” (PHẦN 3)

21,

Hắn đẩy bát lưu ly đến trước mặt ta: “Trứng hấp, công chúa thử xem”

Rõ ràng chỉ là món trứng hấp bình thường, mà sao lại thơm ngào ngạt thế này, ta thử một miếng, nước súp ngon trôi vào cổ họng, có mùi thơm nhẹ của thịt.

Bùi Việt cười: ‘Khi công chúa đang nghĩ đến nam nhân bên ngoài thì thần một mình trong phòng bếp làm món này, chỉ cho một chút muối, đun đến khi súp hơi đặc lại. Công chúa còn thích như này không?”

Ta học và làm xong món đấy, phấn khởi mang đến cho hoàng muội nếm thử.

Hoàng muội thử một miếng, mặt xanh mét: “Khó nuốt.”

Ta mang bát trứng hấp ra khỏi tẩm cung hoàng muội, nhìn thầy Bùi đứng đợi ngoài cửa vỗ tay hoan hô:

“Tốt quá! Đồ bổn cung nấu cuối cùng cũng có người sống muốn ăn rồi!”

22,

Nhận được sự cổ vũ, ta lập tức bắt tay làm món súp trứng hấp, sau khi nhận được khẳng định của Bùi Việt, ta vô cùng tự tin gọi Tiểu Phúc Qúy ở phòng bếp đem cho Đường Thanh Phong.

Chưa đến một khắc, Tiểu Phúc Qúy đã mang bát trứng về: “Đường đại nhân nói mặn quá.”

Không phải thế chứ!

Ta ngờ vực thử một miếng, mặn khủng khiếp, tí nữa lên chầu Diêm Vương.

Cơ hội tốt như này ta lại lãng phí. Giờ mà đem bát nữa đi tặng lại thể hiện ta vượt quá giới hạn, không đạt được hiệu quả.

Ta chỉ có thể trầm mặc than một câu “đáng ghé.t”, lại đợi cơ hội sau vậy.

Bùi Việt an ủi ta: “Công chúa, đây chẳng phải chưa kịp thưởng hoa thì tiệc đã tới sao?”

Mắt ta sáng lên.

Ta: “Bổn cung lạt mềm buộc chặt như này, có phải quá độc ác, quá tâm cơ rồi không?”

Bùi Việt: “Theo đuổi người mình thích thì tâm cơ một chút cũng có sao?”

Lúc đó ta vẫn không biết Bùi Việt là một con hồ ly đuôi dài, trong lời nói có lời nói.

23,

Tháng 5 sắp tới.

Hoa mẫu đơn trong ngự hoa viên chớm nở, những giọt sương long lanh trên cành lá xanh mướt.

Ta biết ngay: Tiệc ngắm hoa sắp đến, ta lại có thể tặng thức ăn rồi!

Bùi Việt: “Tục ngữ có câu, ngã ở đâu thì đứng lên ở đó. Đến nay công chúa đã có những bước tiến trong nấu ăn, người có thể thử làm món thịt bò xào ớt, chắc chắn sẽ rất nổi bật!”

Ta, hắn nhìn nhau, ánh mắt toát lên tinh thần quyết thắng.

Nhưng rồi lúc nấu ăn ta và hắn lại xảy ra tranh cãi. Ta cho rằng xào chảo sắt lửa nhỏ là ngon nhất, Bùi Việt lại bảo rằng phải xào bằng tấm sắt, dùng lửa to mới ngon.

Cái gì mà xào bằng tấm sắt, dùng lửa to cơ chứ, thật sự mắt chưa từng thấy, tai chưa từng nghe.

Ta hỏi, Bùi Việt nhìn ta bằng đôi mắt đen gian gian, giọng trầm ấm:

“Công chúa, người đã từng nghe câu chuyện chiếc cầu sắt chưa?”

24,

Bùi Việt kể, rất lâu về trước, trên đảo Nam Hồ có một đôi vợ chồng vô cùng yêu nhau. Người chồng ngồi học ở giữa một cái hồ trên đảo, người vợ ngày ngày đem cơm. Nhưng cây cầu rất dài, mỗi lần đưa cơm đến nơi thì thức ăn cũng đã nguội rồi.

Một hôm người vợ ngồi trên một tấm sắt, thấy tay nóng rát, thế là nảy ra một ý nghĩ, là dùng một tấm sắt trên đảo để làm món thịt bò xào ớt.

Món bò xào đó thơm phưng phức, thịt bò mềm, ớt cay cay, một bữa ăn liền một lúc hết ba bát cơm.

Người chồng sức khỏe ngày càng tráng kiệt, cuối cùng thi đỗ Võ Trạng nguyên.

Bùi Việt: “Câu chuyện này nói với chúng ta, dùng tấm sắt xào thịt bò ớt là ngon nhất.”

Ta: “Bổn cung còn nghe qua cầu…”

Bùi Việt cười, gắp miếng thịt bò cho vào miệng ta, để ta không nói thêm nữa.

25,

Từ đó về sau ta khổ luyện xào thịt bò trên tấm sắt.

Bò được nuôi trong cung là bò cao cấp nhất.

Ớt được vận chuyển nhiều ngày trời mới đến nơi.

Tóm lại, mọi nguyên liệu đều được sắp xếp một cách hoàn hảo.

Ta cũng rất chuyên tâm xào nấu, đến cả nằm mơ cũng ngửi thấy mùi thơm của thịt bò.

Ngày chờ tháng đợi, cuối cùng cũng đến ngày tiệc thưởng hoa.

Ta hào hứng nấu món thịt bò xào cho người mình thích.

Nhưng thật không ngờ, sau những ngày dài dùng lửa to, tấm sắt đấy bị ta nấu nhiều quá mòn cả đi, lúc nấu dùng lửa hơi quá đà.

Cháy khét.

Đường Tướng ngồi giữa, bên trái là Tiểu Đào bụng to vượt mặt, bên phải là Quận chúa khí chất ngút trời.

Nhìn thấy ta thấp thỏm mang đĩa thức ăn đến, hắn liền gọi tên ta, để lại hai nữ nhân ngồi đó đấu khẩu.

Đường Thanh Phong: “Lâu rồi không gặp, công chúa còn biết viết thư trêu thần nữa ư?”

Ngữ khí xen chút oán hậ.n.

Ta ngắt lời: “Thư, thư gì?”

Hắn ngỡ ngàng: “Chẳng phải Người bảo thần nửa đêm đợi Người ở cửa Tử Ngọ sao?”

Ta: ?

26,

Tiểu Đào nhìn thấy ta, lúc này thân phận của ả đã khác, còn mang trong người giọt má.u của Đường Tướng.

Ả đứng trước mặt ta xoa xoa bụng, khuôn mặt hiện lên vẻ mặt dịu hiền của người mẹ, mở miệng là khoe khoang: “Công chúa, dạo gần đây Tiểu Đào không thăm Người được, thật sự hiện giờ sức khỏe không cho phép.”

Ta: “Không sao, ngươi không cần hành lễ.”

Trường Dương cũng đến, ánh mắt Tiểu Đào như đang nhìn dế. Nhưng dù sao thứ bậc cũng khác biệt, Tiểu Đào chỉ còn cách hành lễ một lần nữa, bụng to nên vươn tay nhấc chân cũng hơi lúng túng.

Đường Thanh Phong đứng một bên nhìn, dường như cũng chẳng thấy có gì không đúng cả, vẫn với dáng vẻ ngọc thụ lâm phong*, vẫn đẹp như vậy.

*Ý chỉ nam nhân dáng dấp cao ráo, ý chí sắt đá.

Mà đấy là thê tử của ngươi mà.

Trường Dương: “Công chúa nay có nhã hứng, tự mình xuống bếp nấu ăn cơ à?”

Ta: “Quận chúa nếm thử.”

Trường Giang cười: “Vậy Trường Giang xin không thất kính….oẹ”

Nàng ta lộ ra thần sắc kinh tởm, Tiểu Đào căng thẳng siết chặt khăn tay, ta nhìn hai người đấy tranh đoạt tình nhân, đột nhiên thấy bản thân trước đây buồn cười quá.

Trường Dương: “Công chúa, thủ nghệ của người….Trường Giang không có ý nói….”

Ta lạnh nhạt nói: “Thức ăn mới làm cho chó, hợp khẩu vị của Quận chúa không?”

“Người!” Nàng ta tứ.c giậ.n giơ tay lên rồi lại hạ xuống.

Làm công chúa mới đã, đuổi theo nam nhân làm gì cơ chứ?

Khoảnh khắc đó ta đột nhiên phát hiện mình mất đi hứng thú tự bao giờ.

Cùng một lúc “câu” ba nữ nhân, thứ nam nhân này sao lại thế này cơ chứ!

27,

Ta cầm đĩa thịt bò xào ớt, nhưng giờ lại không muốn đem đi tặng tỏ lòng thành nữa rồi, chỉ có thể cứ cầm như vậy.

Trang điểm lộng lẫy, dáng vẻ động lòng người này, ta chỉ nói dăm ba câu rồi kiếm cớ rời đi.

Dù là công chúa đi chăng nữa thì cũng không được lãng phí thức ăn.

Bùi Việt ở trong phòng bếp ăn món ăn thất bại đó của ta, cũng không quên cái tâm của người thầy.

Hắn: “Không tệ, thịt bò rất dai, còn có cả mùi sắt nữa.”

Ta ngượng đến nỗi không có đất chui xuống, nhỏ giọng nói: “Sư phụ đừng nói nữa…”

Bùi Việt vuốt đầu ta, bàn tay vừa rộng vừa ấm, những ngón tay thon dài mềm mại: “Không sao, chi bằng liệt nó vào món mới.”

Ta: “Món gì?”

Hắn: “Thịt bò xào cháy”

Ta: …..

Ta kể câu chuyện của Đường Tướng, theo lẽ thường, chiêu lạt mềm buộc chặt của ta làm hắn hỗn loạn, rồi đắm mình truy thê, tiếp đó ta sẽ trở thành nữ chính trong câu chuyện phát cơm chó, nào ai ngờ lại rơi vào cao trào của câu chuyện cẩu huyết, thân là nữ chính ta đây lại mất đi hứng thú.

Hắn: “Xì, nữ nhân ấy mà.”


CÒN TIẾP

Lược dịch bởi: Trần Thị Kiều Trang (@csqz93) | Bài dịch thuộc quyền sở hữu của dịch giả, vui lòng không tự ý repost.

Nguồn: https://www.zhihu.com/question/442702619/answer/1862957741

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞15 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容