CÂU CHUYỆN PHÁ HỦY TAM QUAN NHẤT MÀ BẠN TỪNG GẶP LÀ GÌ? ( Phần 23/34 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Lặng lẽ rời khỏi giường, một mình tôi rời khỏi khách sạn, ăn đại gì đó rồi bắt xe đến trạm tàu cao tốc.

Hạ Xuyên Quảng Tây.

Tôi nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc, trong lòng bất giác có trăm ngàn cảm xúc đan xen, cho dù là bao lâu rồi mới quay lại, thì mỗi lần về nhà đều có cảm giác quen thuộc, đây có lẽ là mùi vị của quê hương nhỉ.

Tôi cũng không nán lại mà trực tiếp gọi một chiếc xe đi về nhà.

“Bố, mẹ, con về rồi đây.”

Vừa vào cửa, tôi thấy bố mẹ đang ăn cơm.

Đã lâu không gặp, trong nhà vẫn giống như trước, mọi thứ đều không thay đổi, điều duy nhất thay đổi là bố mẹ đã có nhiều tóc bạc hơn, lòng tôi có hơi xúc động.

“Sao con về rồi? Sao về mà không nói tiếng nào vậy?”

Mẹ nghe thấy tiếng liền đặt đũa xuống.

“Công ty cho nghỉ phép, con về nhà thăm bố mẹ.”

Tôi không nói với bố mẹ chuyện từ chức, chủ yếu là không muốn họ lo lắng, không biết bắt đầu từ lúc nào, tôi nói chuyện với bố mẹ, đã trở thành chỉ báo tin vui mà không báo tin buồn, cho dù sống ở ngoài chịu ấm ức đến đâu, trải qua đau khổ thế nào, thì những điều nói với bố mẹ đều chỉ là:

“Bố mẹ, con ổn lắm, hai người không cần lo cho con đâu, nhớ chăm sóc bản thân cho tốt đó.”

“Tốt, tốt, tốt. Về là tốt rồi, chưa ăn cơm đâu nhỉ, mau ăn cơm thôi.”

Mẹ nói xong liền muốn đi lấy bát đũa cho tôi.

“Mẹ, mẹ ngồi đi, con tự đi lấy, cũng đâu phải là khách đâu.”

Tôi cười nói, rồi nhanh chóng đi trước lấy bát đũa.

Cả nhà vui vẻ hòa thuận ăn một bữa cơm trưa, bữa cơm trưa này là bữa cơm ngon nhất của tôi trong suốt cả một năm. Không phải là vì đồ ăn ngon, mà là vì được ăn cùng bố mẹ.

“Bố mẹ, con nói với hai người chuyện này.”

Tôi quyết định nói với bố mẹ một chút về chuyện mấy hôm nữa phải đi tu luyện, nhưng mà đương nhiên sẽ không nói là đi tu luyện rồi.

“Công ty con sắp xếp cho con ra nước ngoài công tác học tập, mấy hôm nữa phải đi rồi, trước khi đi họ đã cho con nghỉ phép một tuần, cho nên con về thăm bố mẹ.”

“Đi nước ngoài học tập hả, thế thì tốt.”

Mẹ nghe nói tôi phải ra nước ngoài học tập, vui mừng nói. Đối với bà mà nói, có thể ra nước ngoài học tập là rất đỉnh, con trai có thể làm được như vậy, có lẽ là chuyện mà những người làm bố mẹ vui nhất rồi.

“Phải đi bao lâu?”

Bố hỏi.

So với mẹ, hiển nhiên bố tôi sẽ nghĩ nhiều hơn.

“Không nói trước được, có thể là tầm một hai năm.”

Tôi nói.

“Lâu vậy sao?”

Bố tôi nhíu mày.

“Đúng thế. Sao lại đi lâu như vậy? Trong thời gian đó có được về không?”

Nghe đến đây, mẹ tôi lập tức hỏi.

“Vậy thì sợ là không được rồi, là học tập theo hình thức khép kín.”

Tôi trả lời.

“Nhưng mà bố mẹ không cần lo, con lớn thế này rồi, không sao đâu. Ngược lại là hai người, phải chăm sóc sức khỏe đó.”

“Không đi được không?”

Mẹ tôi có chút không nỡ.

“Bà nói bậy gì thế? Đi đi, bố mẹ ủng hộ con, dũng cảm tiến lên, bố mẹ mãi luôn ủng hộ con.”

Bố quát mẹ tôi.

“Tôi cũng chỉ nói vậy thôi, sao có thể không cho con đi được.”

Mẹ tôi không phục mà phản kháng.

“Được rồi, hai người đừng cãi nhau nữa.”

Tôi lập tức hòa giải.

“Đúng rồi, con có một tấm thẻ ngân hàng, bên trong có một triệu, bố mẹ cứ giữ lấy mà dùng đi.”

Tôi lấy tấm thẻ ngân hàng đã chuẩn bị từ trước ra nói.

Tấm thẻ này là thẻ của tôi, tôi đã dùng thẻ mà Tần Lão cho tôi chuyển qua một triệu.

“Con lấy đâu ra nhiều tiền thế?”

Bố nhìn tôi hỏi nghiêm túc.

“Con không làm chuyện gì phạm pháp chứ?”

“Không có, sao có thể làm chuyện phạm pháp chứ.”

Tôi giải thích: “Đây là tiền trợ cấp công ty cho, ra nước ngoài thuộc diện công tác ở nước ngoài, tiền trợ cấp rất nhiều.”

“Thế sao, vậy con cũng giữ lại dùng đi, bố mẹ ở nhà cũng không tiêu tiền gì mấy.”

Bố nói.

“Không sao, bố mẹ cầm đi, còn cũng còn nhiều mà.”

Tôi giải thích.

“Nếu không dùng đến, thì bố mẹ coi như là giữ dùm con đi, nếu cứ để hết ở chỗ con, nói không chừng là con sẽ tiêu sạch mất.”

Nghe đến đây, bố mẹ tôi mới nhận lấy thẻ.

“Vậy được, bố mẹ sẽ giữ giúp con.”

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容