CÂU CHUYỆN PHÁ HỦY TAM QUAN NHẤT MÀ BẠN TỪNG GẶP LÀ GÌ? ( Phần 22/34 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Mười một giờ đêm, cuối cùng cũng sắp xếp xong tất cả nội dung công việc cần bàn giao, tôi đứng dậy vươn vai, nhìn xung quanh, phát hiện ít nhất vẫn còn 2/3 số người đang ở văn phòng.

Người họp thì họp, người viết báo cáo thì viết, bận đến mức không dứt ra được.

“Haiz, thế này thì cố quá…”

Tôi thở dài một hơi, cho dù lương có cao hơn nữa thì sức khỏe mới là quan trọng nhất.

Tôi thu dọn xong đồ đạc của mình, tạm biệt các đồng nghiệp thân quen, hẹn cuối tuần sau mời họ ăn một bữa cơm chia tay, sau đó lặng lẽ ra ngoài một mình.

Cập nhật 13/4

Sau khi về nhà, rửa mặt một lát, tôi ngả đầu đi ngủ, sau khi từ chức thì toàn thân tôi đều thoái mái, tôi ngủ cũng ngon hơn nhiều nữa.

Ngày hôm sau tôi còn chưa tỉnh dậy, đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Được, không cần nghĩ gì nhiều nữa, chắc chắn là cô ấy.

“Alo, sao cô cứ gọi điện thoại vào sáng sớm thế? Không ngủ nướng một giấc cho ngon hả? Có tin là ngày mai tôi khiến cô không dậy nổi luôn không.”

Vốn dĩ cô ấy nghe nửa câu đầu cảm thấy rất áy náy, nhưng sau khi nghe hết nửa câu sau, bỗng chốc cảm thấy xấu hổ đỏ cả mặt.

“Ngại quá, tôi không biết anh còn đang ngủ, tôi chỉ muốn hỏi anh là anh đặt phòng chưa thế? Tôi dọn đồ xong rồi, tôi có thể qua đó trước.”

“Còn chưa đặt, nhưng mà bây giờ tôi có thể đặt trên mạng, lát nữa tôi đặt xong sẽ nhắn tin cho cô.”

Nói xong tôi liền lên mạng xem khách sạn ở Thâm Quyến, cũng làm biếng chọn mà trực tiếp chọn sắp xếp theo giá, chọn cái đắt nhất là được. Đắt nhất không hẳn là tốt nhất, nhưng chắc chắn sẽ khá là tốt, vốn dĩ mang tâm thái của nhà giàu mới nổi, nên tôi đã đặt liền nửa tháng trong một hơi. Đùa à, trong túi có gần cả trăm tỷ, đừng nói là ở, mua luôn cũng là chuyện nhỏ.

Nhưng mà tôi không có ý định đó, dù sao thì tiền này cũng không phải của mình, Tần Lão chỉ nói cho tôi tiêu, chứ cũng không nói cho tôi hết, nói cho cùng, tài sản này là của người khác, lỡ như một cuộc điện thoại gọi đến ngân hàng là sẽ đóng băng luôn.

“Đặt xong rồi, cô đi tới khách sạn đó luôn đi, nói với lễ tân số điện thoại của tôi là được.”

Đặt khách sạn xong tôi gửi tin nhắn cho cô ấy, sau đó thì ngủ tiếp.

Lại ngủ thêm hai tiếng, tôi mới thong thả thức giấc.

“Thu dọn đồ đạc, đi thôi.”

Sau khi dọn dẹp xong, tôi gọi điện thoại cho chủ nhà, nói rõ mình không thuê nữa, đồ đạc cũng không cần nữa.

“Tạm thời cậu không ở nữa, vậy tiền cọc cũng không thể trải lại cho cậu.”

Chủ nhà nghe tôi nói vậy, lập tức nói.

Mặc dù tôi rất không thoải mái, nhưng cũng không muốn lãng phí thời gian nữa, dù sao cũng là do mình hủy hợp đồng mà.

“Không trả thì không trả, không cần nữa.”

Nói xong tôi liền tắt máy, nói thật, hiện nay thì với chút tiền đó tôi cũng chẳng để vào mắt.

Mang theo một ít đồ không thể thay thế, tôi bèn bắt xe đến khách sạn.

Cô ấy đã đến đợi tôi ở khách sạn, sau khi sắp xếp xong, tôi suy nghĩ, có lẽ nên đi mua ít đồ, bao gồm cả một bộ quần áo cao cấp, nếu không thì sẽ khó mà tán gái.

Nên tôi đã dắt thêm cô ấy đi đến trung tâm thương mại.

Thật ra thì bình thường tôi không thường đi dạo trung tâm thương mại ở Thâm Quyến, nhớ có một lần đi mua quần áo với bạn bè, sau đó đến trung tâm thương mại, ở đó có đủ sự lựa chọn, sau khi mặc thử một hồi, vào lúc quyết định chuẩn bị trả tiền, liếc nhìn giá tiền một cái thì: 1199¥

Tôi lập tức từ bỏ ngay, đùa cái gì thế, hơn 1000 một cái, còn là áo thun nữa, cho đến sau này, tôi cũng không đi dạo cửa hàng quần áo ở trung tâm thương mại nữa.

Bây giờ túi tiền đang vẫy gọi, lưng tôi càng ưỡn thẳng hơn, cho dù có mua gì cũng không thèm nhìn giá, mà cho dù có xem giá thì cũng sẽ mua cái đắt nhất.

Hết cả buổi chiều, chỉ mua quần áo mà hai người đã tiêu hết một trăm mấy chục ngàn, tôi còn mua cái đồng hồ mấy chục ngàn nữa.

Có lẽ là do đã nghèo lâu quá rồi, nên nhất thời tâm thái có sự thay đổi, bây giờ kêu tôi mua đồng hồ mấy trăm ngàn hay mấy triệu, tôi vẫn cảm thấy tiếc.

Sau khi mua hết những đồ dùng cần thiếu, tôi và cô ấy đi về khách sạn.

“Ngày mai tôi sẽ về nhà một chuyến.”

Đột nhiên tôi nói.

“Cô tự sắp xếp nhé, tôi về một mình.”

Tôi bổ sung tiếp.

Cô ấy biết, tôi không thể dắt cô ấy về nhà, cũng không có gì để nói, nên chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Cô ấy nghĩ không sai, tôi không thể mang cô ấy về nhà được, vì bố mẹ tôi khá truyền thống, nếu như dắt cô ấy về, về cơ bản thì sẽ cho rằng là con dâu nhà chúng tôi, đấy là điều tôi không muốn thấy.

Buổi tối tôi và cô ấy tiếp tục tu luyện.

Hôm sau thức giấc, cô ấy còn đang ngủ, mỗi lần nếu như tu luyện vào buổi tối, thì chắc chắn là tôi sẽ dậy trước, nếu như không tu luyện, vậy chắc chắn là cô ấy sẽ dậy trước. Còn về nguyên nhân thì, rất rõ ràng và dễ hiểu mà.

“Nên về nhà một chuyến thôi, hình như là đã lâu rồi không về nhà.” Tôi lẩm bẩm.

Quê tôi ở Quảng Tây, sau khi tốt nghiệp đại học thì đi làm ở Thâm Quyến, cả một năm chỉ về nhà một lần, nhiều nhất là hai lần.

“Đây chính là hiện trạng của đại đa số những người đi làm tha hương.” Tôi cảm thán.

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容