CÂU CHUYỆN PHÁ HỦY TAM QUAN NHẤT MÀ BẠN TỪNG GẶP LÀ GÌ? ( Phần 21/34 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

“Vậy khoan hẳn mua đã, nhưng mà cũng phải đổi sang chỗ ở rộng hơn một chút, tôi cũng lười đi thuê nữa, cứ tìm đại một khách sạn năm sao thuê nửa tháng đi.”

Tôi dừng một lúc, rồi lại nói.

“Đúng rồi, một lát nữa cô đến chỗ cô ở thu dọn đồ đạc nhé, chỉ mang nhu yếu phẩm thôi, còn lại thì cứ vứt đi, tôi mua đồ mới cho cô. Tôi cũng đi về một chuyến, mang một ít đồ thiết yếu đi, thuận tiện đến công ty từ chức.”

“Được.”

Cô ấy trả lời.

“Vậy chúng ta mỗi người tự gọi xe ở sân bay đi nhé, ngày mai gặp.”

Nói xong tôi bèn đi luôn.

Sau khi về đến nhà, tôi nhìn đồng hồ, mới khoảng ba giờ thôi, nghĩ nghĩ thì quyết định hôm nay đến công ty nộp đơn từ chức trước.

Ngày mai sẽ ngủ nướng một giấc, sau đó sẽ trả phòng, dọn dẹp một ít đồ rồi tìm một khách sạn ở tạm.

“Ừ, cứ quyết định vậy đi.”

Tôi mang theo laptop mà công ty cấp ở sau lưng, sau đó lái xe điện của mình đến công ty.

Vừa bước vào văn phòng, thấy đồng nghiệp đều đang bận rộn, chỉ có chủ quản Nhiếp Nhũng Kiệt của phòng tôi là chú ý đến sự xuất hiện của tôi, thấy tôi đi đến, anh ta hỏi tôi đầy kinh ngạc: “Tôi? Sao cậu lại đến đây? Cậu xin nghỉ phép đến ngày mai mà?”

“Giám đốc Nhiếp, chúng ta đến phòng họp nói chuyện đi, đúng lúc có chuyện muốn nói với anh.”

“Từ chức?!”

Giám đốc Nhiếp nhìn tôi đầy kinh ngạc.

“Cậu thế này là sao đấy? Sao đột nhiên lại muốn từ chức?”

“Việc này, tôi cũng không biết phải nói với anh như thế nào nữa, chỉ là hiện tại tôi không thiếu tiền nữa, với cả cũng không có thời gian để đi làm, cho nên muốn từ chức.”

Tôi gãi gãi đầu, ngại ngùng nói.

Nói thật, công ty đối xử với tôi khá tốt, cho nên phải đột ngột từ chức như vậy, tôi cũng có hơi áy náy.

Vốn dĩ giám đốc Nhiếp còn muốn nói sẽ tăng thêm lương để giữ tôi lại, nhưng nghe tôi nói không còn thiếu tiền nữa, nên cũng không mở miệng ra nói, mà chỉ hỏi.

“Vậy cậu tính khi nào đi? Sau khi từ chức, cậu có dự định gì không?”

“Tôi muốn đi liền vào ngày mai, sau khi từ chức tôi phải làm một việc rất quan trọng.”

“Ngày mai?” Giám đốc Nhiếp ngạc nhiên.

“Ngày mai không được, thông thường thủ tục từ chức phải mất đến một tháng.”

“Giám đốc Nhiếp, xin lỗi, tôi không thể đợi nổi đến một tháng, tôi không cần tiền lương còn lại nữa. Chiều nay tôi sẽ liệt kê rõ nội dung và tiến triển công việc mà tôi còn đang làm, bao gồm cả bước tiếp theo cần làm gì nữa, đến lúc đó anh đưa cho người khác là được.”

Dừng lại một lát, tôi lại nói.

“Anh cứ tìm Lý Thắng ngồi cạnh tôi ấy, anh ta đều biết rõ phần việc của tôi.”

Lý Thắng chính là cái tên mập thường nói mấy câu âm dương quái khí vào lúc tôi tan làm vào ca sáng. Trước khi đi tôi còn không quên chơi anh ta một vố.

Giám đốc Nhiếp nhìn tôi, thấy tôi kiên quyết như vậy, cũng không tiện nói thêm gì, dù sao đến ngay cả tiền tôi cũng không cần nữa, nhưng tôi vẫn nói với anh ta, còn bàn giao công việc đàng hoàng, như vậy đã tận tình tận nghĩa rồi.

“Vậy được thôi, vậy hôm nay cậu bàn giao hết công việc rồi đi đi.”

“Vâng, giám đốc Nhiếp, vậy tôi đi làm trước đây.”

Nói xong tôi liền trở về chỗ và bắt đầu chuẩn bị bàn giao công việc.

Lúc này ở dưới lầu chỗ chúng tôi, có một người bí mật đang gọi điện thoại.

“Đội trưởng Phạm, tôi đến công ty từ chức rồi, tiếp theo là bàn giao công việc.”

Trong căn biệt thự ở khu rừng thần bí.

“Tần Lão, không ngờ được cậu ta lại có trách nhiệm như vậy.”

Phạm Kiếm nói với Tần Lão, gương mặt Phạm Kiếm lúc này hết sức nghiêm túc, làm gì còn gương mặt tươi cười như lúc đầu.

“Cái chúng ta cần, không phải là người như vậy sao?”

Tần Lão quay lưng lại với Phạm Kiếm, nhìn cây cối bị gió thổi bay ở ngoài cửa sổ, từ tốn nói.

Tên mập Lý Thắng thấy tôi đi qua, lập tức kéo ghế đến, nhích qua hỏi.

“Ây, sao sao cậu quay về rồi, lãnh đạo kêu cậu về tăng ca hả?”

“Không phải đâu, tôi quay về để từ chức.”

“Từ chức? Cậu đùa cái gì thế?”

Mặt Lý Thắng tỏ vẻ không tin.

“Không tin thì thôi, tôi còn dành một phần quà cho cậu nữa đó.” Tôi cười thần bí, rồi không để ý đến tên mập đó nữa.

“Tôi phải mau chóng bàn giao công việc, cậu đừng có làm phiền tôi nữa, tự mình chơi đi.”

Trong tay tôi còn rất nhiều việc, nếu không nắm bắt thời gian thì có lẽ phải tăng ca đến khuya mất.

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容