CÂU CHUYỆN PHÁ HỦY TAM QUAN NHẤT MÀ BẠN TỪNG GẶP LÀ GÌ? ( Phần 20/34 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

“Cả ngày chỉ để ý đến chuyện này, cũng chẳng làm nên chuyện gì đàng hoàng cả, cho dù ở các phương diện khác có trở nên mạnh hơn thì cậu cũng không biết sao?”

Tôi đâu có nghĩ nhiều vậy, tôi chỉ muốn làm người tốt, trị bệnh giúp cô ấy thôi.

Ừ, ít nhất tôi sẽ nói ra miệng như thế, còn về việc trong lòng tôi nghĩ như thế nào, vậy thì chẳng biết đâu.

Lúc này, trong căn biết thự nơi núi sâu thăm thẳm.

“Cậu cảm thấy thế nào?”

Tần Lão ngắm Phạm Kiếm ở bên cạnh, mở miệng hỏi.

“Mặc dù xét về bề ngoài thì tính cách có chút thay đổi, nhưng lại vô cùng thông minh, khả năng ứng biến xuất sắc. Quan trọng nhất là, về phương diện nhân phẩm thì không sao cả, là một thanh niên rất có trách nhiệm.”

“Ồ? Cậu xem trọng cậu ấy đến vậy sao?”

Tần Lão có hơi ngạc nhiên.

Phạm Kiếm cười hi hi rồi nói

“Ha ha.”

Hiếm khi Tần Lão cũng cười, sau đó mở cửa nói.

“Có lẽ, kế hoạch đó của chúng ta, có thể bắt đầu thực hiện được rồi.”

Sáng ngày hôm sau, tôi tỉnh giấc, nhìn thấy cô gái bên cạnh vẫn chưa thức.

“Có lẽ tối qua mệt quá rồi.”

Nhớ đến chuyện tối hôm qua, tôi không nhịn được mà cười cười, cô gái này càng ngày càng điên cuồng.

Nhẹ nhàng kéo tay chân của cô ấy đang quấn trên người tôi ra, rồi nhẹ nhàng ngồi dậy, chuẩn bị rửa mặt đi ăn sáng.

Sau khi tôi ăn no rồi về lại phòng, vừa hay nhìn thấy cô ấy cũng đã thức giấc, hai mắt lim dim, trông đáng yêu vô cùng.

“Cô có muốn ăn chút gì không?” Tôi hỏi.

“Muốn ăn, nhưng mà muốn ăn thứ trên người anh.”

Không lâu sao, hai người lại quấn lấy nhau.

Vốn dĩ dự định chơi hai hôm ở Tấn Thành rồi đi về, kết quả là phần lớn thời gian đều ngủ ở trong khách sạn.

Hai hôm sau, tôi và cô ấy mua vé máy bay bay về, trở về Thâm Quyến.

Ngày hôm sau, trên máy bay.

Tôi mua vé khoang hạng nhất, dù sao bây giờ cũng có tiền rồi, mặc dù không phải là tiền của tôi, nhưng Tần Lão cũng nói có thể tiêu xài thoải mái, cho nên không tiêu thì phí đúng không.

Đây là lần đầu tiên tôi ngồi khoang hạng nhất, cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao phải che rèm giữa khoang hạng nhất và khoang thường rồi.

Hiển nhiên là không gian trong khoang hạng nhất sẽ xinh đẹp hơn một chút, ngoài ra phần ăn được cung cấp cũng phong phú hơn khoang thường nữa, đương nhiên quan trọng nhất là, tiếp viên hàng không đều quỳ xuống để phục vụ, khiến tôi cảm thấy chút tiền này rất đáng giá.

Nhưng mà có một điều khiến tôi rất u buồn, tại sao tiếp viên hàng không lại chỉ thường xoay quanh anh trai đó, sự nhiệt tình của các cô ấy dành cho hắn và tôi hiển nhiên không giống nhau, lúc phục vụ cho anh ta, cảm giác như muốn dính luôn lên người anh ta vậy.

Nhưng khi tôi nhìn thấy đồng hồ Patek Philippe trên tay anh ta, rồi lại cúi đầu nhìn xuống bộ đồ vài chục đồng mua trên Taobao của mình thì đột nhiên tỉnh ngộ ra.

“Đại khái thì tiếp viên hàng không cho rằng anh ta là phú nhị đại, còn tôi chỉ là một kẻ đần độn mua được vé khoang hạng nhất thôi.”

“Xem ra sau khi trở về, phải sắm một ít quần áo cho mình mới được.”

Tôi tự nói với chính mình.

Cả cuộc hành trình không xảy ra chuyện gì, vì đồ tôi mặc là đồ kéo khóa, cũng không xảy ra chuyện gì, hai tiếng sau máy bay đáp đất, tôi gọi cô gái sắp ngủ gật bên cạnh tỉnh dậy.

Hiển nhiên là trên đường về cô thoải mái hơn lúc đi rất nhiều, sắp ngủ luôn rồi, tôi gọi cô ấy dậy, sau đó hỏi.

“Sau khi về cô có dự định gì không?”

Xoa đôi mắt lim dim còn đang buồn ngủ của mình, cô ấy nhìn tôi.

“Sao lại càng ngày càng đẹp trai, càng nhìn càng thích vậy.” Cô ấy thầm nghĩ trong lòng.

“Tôi không biết, tôi muốn đi theo anh, được không?”

Tôi suy nghĩ một lúc, cảm thấy cũng được, vì dù sao cũng phải dựa vào cô ấy để tập luyện mà đúng không, không đúng, còn phải chữa bệnh giúp cô ấy nữa mà.

“Được, vậy chúng ta xuống trước đã, xuống rồi thì đi mua nhà với tôi.”

“Hả? Mua nhà?”

Hiển nhiên là cô không phản ứng kịp, nên đã hỏi một cách đầy kinh ngạc.

“Đúng vậy, bây giờ có tiền rồi, cũng không thể cứ ở mãi trong căn nhà thuê rách nát 20 mét vuông được.”

“Nhưng mà, không phải một thời gian sau anh phải bế quan tu luyện hả?”

Cô ấy nhắc nhở, cô ấy tưởng rằng tôi đã quên chuyện này rồi.

Đột nhiên tôi nhớ ra rằng tôi còn phải bế quan tu luyện, còn không biết phải mất bao lâu nữa, ngoài ra tu luyện xong còn phải chấp hành một nhiệm vụ, cũng không biết bao lâu nữa, thậm chí còn không biết cụ thể là làm gì.

“Haiz…”

Tôi thở dài một hơi, làm người khó lắm.

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容