LÝ TƯỞNG VÀ HIỆN THỰC – phân tích nhân vật Tạ Liên trong Thiên Quan Tứ Phúc (P2)

Phần hai: Thân tại vô gián

Trời đất là gì?

Hiện thực là gì?

Lòng người là gì?

Mỗi một thiếu niên, đều bắt đầu trưởng thành từ khoảnh khắc nhận ra mình vô dụng đến nhường nào.

Làm người, không thể nào cả đời thuận buồm xuôi gió. Ở phần đời trước của Tạ Liên, đỉnh cao nhất của đời người chính là thời điểm duyệt thần phi thăng năm 17 tuổi.

Có người nói tất cả những bất hạnh của Tạ Liên đều xuất phát từ Bạch Vô Tướng. Thật ra không phải như thế đâu. Tác dụng của Bạch Vô Tướng chỉ là để thúc đẩy tốc độ trượt ngã của Tạ Liên mà thôi. Có một số sự việc, cho dù không có Bạch Vô Tướng, chuyện gì đến sẽ phải đến. Nói như thế không phải đang tẩy trắng cho Bạch Vô Tướng. Bởi vì thế giới này vốn dĩ là loạn lạc hỗn độn mà. Trời đất chẳng nhân từ, vạn vật đều là heo là chó. Chúng sinh bình đẳng, khi đứng trước vận mệnh, ai nấy đều như nhau. Tiếp theo đây, là lúc Tạ Liên trượt dốc, cũng là lúc chàng bắt đầu trải nghiệm và tìm kiếm ý nghĩa của nhân sinh.

Tiên Lạc đại hạn, Vĩnh An thiếu nước, nạn dân vô số.

Thái tử điện hạ lúc ấy thân đã là thần quan thượng thiên đình lại quyết ý hạ phàm cứu người. Đây là một ván cờ không cứu vãn nổi. Phụ hoàng mẫu hậu giấu diếm chàng. Quân Ngô ngăn cản chàng. Quốc sư mắng mỏ chàng. Thế nhưng thái tử điện hạ vẫn là cái người cao thượng ngây thơ mà ấu trĩ như trước. Chàng tin tưởng rằng tất cả mọi người trên đời đều là người tốt. Chàng tin tưởng rằng trên đời chẳng có chuyện gì là chàng không thể xoay chuyển được cả.

Chàng cho người cha Vĩnh An mất con vì khát Lang Anh tiền tài. Chàng tốn pháp lực đi đến nước Vũ Sư xa xôi mượn nón Vũ Sư để tạo mưa cho Vĩnh An. Thế nhưng vẫn không ngăn cản được người Vĩnh An gặp nạn lâu ngày ôm lòng oán hận mà khai chiến với Tiên Lạc. Những oán khí tích tụ qua nhiều triều đại ngày càng thêm sâu, hoàn toàn không phải là thứ mà một mình chàng trong một khoảng thời gian có thể giải quyết được. Cuối cùng chàng cũng hiểu ra, tiến thoái lưỡng nan, khó mà vẹn cả đôi đường. Trên đời chẳng hề có ly nước thứ hai. Cũng không cách nào tạo ra được con đường thứ ba để tất cả mọi người đều hoan hỉ vô sự.

Thế giới thật đen tối. Hiện thực thật tàn khốc. Lòng người thật hiểm ác.

Có người nói, Tạ Liên đúng là vừa ấu trĩ vừa nhu nhược, như một đóa bạch liên hoa vô hại không tâm kế có trái tim của một vị cha sứ thích lo chuyện bao đồng. Đúng vậy! Thời điểm này đây, chàng chính là rất ấu trĩ.

Chàng muốn cứu vớt chúng sinh, nhưng lại không có một đôi mắt nhìn ra mâu thuẫn căn bản của sự việc. Những chuyện mà chàng ra tay giải quyết, đều chỉ là những thứ bề mặt bao bọc bên ngoài cốt lõi vấn đề. Chàng tất bật hối hả cả ngày, trông có vẻ rất mệt rất vất vả, thế nhưng hoàn toàn không thể giải quyết được gì.

Có bao nhiêu nạn dân? Có bao nhiêu người bị thương? Lương thực đủ không? Thuốc thang đủ không? Quốc khố đủ không? Sắp xếp nạn dân như thế nào? Bố trí họ ở đâu? Người Vĩnh An phải chăng trong lòng bất mãn? Nếu có bất mãn thì xoa dịu như thế nào? Những người mất đi nhà cửa đi đâu về đâu?

Những vấn đề này, Tạ Liên đã từng nghĩ qua hay chưa?

Tuy rằng chàng đã hỏi quốc chủ, nhưng chỉ là hỏi qua mà thôi. Những vấn đề cần giải quyết, cái nào trước cái nào sau, cái nào nặng cái nào nhẹ, chàng chẳng hề nghĩ qua. Ở thời điểm này đây, “cứu vớt chúng sinh” trong suy nghĩ của Tạ Liên mà nói, chỉ như là một cái vỏ bề ngoài trống rỗng. Chàng muốn cứu, nhưng lại chưa từng suy nghĩ kỹ càng xem phải cứu như thế nào.

Từ trước đến nay, chàng không hề hiểu lòng dân chúng.

Chàng quen ngồi ở vị trí bề trên, quen từ trên cao nhìn xuống kẻ bề dưới. Lý tưởng của chàng giống như một tòa lầu các cao vời vợi, chẳng cách nào tiếp xúc với mặt đất. Chàng muốn cứu chúng sinh, nhưng chàng căn bản không hiểu được chúng sinh rốt cuộc là thứ gì. Tạ Liên cuối cùng cũng hiểu ra được bản thân mình cũng có lúc lực bất tòng tâm. Người người xem chàng là thần, cho rằng chàng đánh đâu thắng đó không bao giờ bại trận, thế nhưng chàng đâu phải có thể làm được tất cả mọi việc. Chàng tìm không được ly nước thứ hai. Chàng không hề có năng lực trụ đỡ được một tòa lầu sắp đổ.

Chàng đánh mất lòng dân.

“Nhân sinh như đường ngược chiều, tôi vẫn là người bộ hành tiến bước.”

Tạ Liên chàng chẳng qua chỉ là một người bình thường mà thôi.

Một vị thần vô dụng, vậy cần ngươi làm gì?

Cho nên những điện thờ huy hoàng một thời bị các tín đồ đốt trụi. Chỉ còn lại đứa nhỏ rơi xuống thành lầu mà Tạ Liên từng cứu còn nguyện ý giữ gìn miếu thờ của chàng, nói rằng mãi mãi không rời bỏ chàng. Chỉ còn một mình nó thôi sao? Đúng vậy. Chỉ còn nó thôi.

Cái gì mà “thân tại vô gián, tâm tại đào nguyên”? Đây rõ ràng là một trò cười. Ngay cả bản thân Tạ Liên nghe xong cũng phải lớn tiếng cười ha hả.

Sau đó, Tạ Liên bị giáng chức. Nếu như một mình chàng thôi cũng còn đỡ. Đằng này lại có cả phụ mẫu đã cao tuổi mà chàng phải phụng dưỡng. Phụ thân bệnh nặng, truy binh Vĩnh An, khiến chàng trải qua một cuộc sống hết sức nghèo khốn. Lần đầu tiên trong đời chàng phải nếm trải mùi vị của đói khát, bần cùng, dơ bẩn ở nhân gian.

Những người bạn mà Tạ Liên tin tưởng sẽ không bao giờ phản bội, không bao giờ lừa dối, không bao giờ rạn nứt, từng người từng người một rời bỏ chàng mà đi. Ở thời điểm này, tâm trạng thái độ của Tạ Liên dần dần thay đổi. Chàng bắt đầu làm những việc mà trước đây chàng khinh thường: đánh cướp (dù là cướp giàu cứu nghèo), chửi bậy, lấy lòng tùy tùng. Mất sạch tự tôn, khó coi cực điểm. Chẳng dễ dàng gì chàng mới hạ quyết tâm tu luyện để phi thăng lần nữa, thì lại bị các thần quan khác lăng nhục chế giễu. Thậm chí cả tùy tùng ngày trước cũng gây sức ép với chàng, buộc chàng rời khỏi vùng đất tu luyện. Chàng ngã xuống bụi trần. Hoa Quan Võ Thần ở thượng thiên đình mà ngày trước mọi người từng ngưỡng mộ, nay bị cười nhạo công khai trước bàn dân thiên hạ, thậm chí bị đẩy ngã xuống vũng bùn.

Thế nhưng cho dù vậy, Tạ Liên vẫn không chịu từ bỏ lý tưởng để đứng bên cạnh Bạch Vô Tướng. Cho nên, Bạch Vô Tướng mang đến cho Tạ Liên một bài khảo nghiệm trọng đại nhất của đời người.

Tạ Liên bị trói chặt, đặt trên thần đàn trong miếu thờ của chính mình. Hơn trăm người dân vô tội bị Bạch Vô Tướng nhốt lại chung một chỗ, nếu như mỗi người không giết Tạ Liên một lần, thì sẽ bị lây nhiễm dịch mặt người. Thân thể Tạ Liên là thần quan, trường kiếm xuyên qua tim cũng không chết được. Trong tình huống cực đoan nhất, trong hoàn cảnh người người khó mà tự bảo vệ bản thân đó, lòng dạ con người bộc lộ ra mặt hiểm ác nhất. Một người đến đâm. Vài trăm người đều đến đâm. Thậm chí có người kềm chặt tay chàng, có người bụm chặt miệng chàng.

Tạ Liên sẽ không chết, nhưng không có nghĩa là chàng không biết đau.

Một người sau khi bị bách kiếm xuyên tâm sẽ trở thành bộ dạng gì?

Con người có thể độc ác đến mức độ nào?

Chúng sinh mà chàng muốn cứu vớt rốt cuộc là cái thứ gì vậy?

Đáng giá không?

Xứng không?

Có lẽ… Không xứng!

Trái tim thủy tinh của Tạ Liên bị người ta móc ra, vứt xuống đất, vỡ nát rồi.

Tạ Liên thay đổi!

Chàng chọc cho Phong Tín tức giận mà bỏ đi. Chàng cãi nhau với phụ mẫu. Phụ mẫu chàng không nhẫn tâm nhìn thấy con vì bị mình liên lụy mà trở nên xấu xa, thế nên họ treo cổ tự vẫn. Cha mẹ vĩnh viễn chính là tấm lá chắn cuối cùng trong lòng con cái. Từ đây, Tạ Liên chẳng còn gì cả.

“Thế gian này, thật y như một cái lò đồng luyện ra địa ngục vô gián!”

Tạ Liên tứ cố vô thân, chẳng muốn sống nữa. Bên ngoài cánh cửa kia, người Vĩnh An đang vì triều đại mới của đất nước mà ăn mừng khắp nơi. Bi hoan của nhân loại hoàn toàn không đồng nhất. Tạ Liên như cười như khóc như bi như hỉ. Mặt nạ khóc cười của Bạch Vô Tướng mọc trên mặt Tạ Liên.

Thân tại vô gián?

Tâm tại đào nguyên?

Cút hết đi cái gì mà tâm tại đào nguyên!!! Tạ Liên rốt cuộc đã nhìn thấu bộ mặt thật của thế giới này. Chàng thề rằng sẽ nguyền rủa người Vĩnh An, phải báo thù, nợ máu phải trả bằng máu. Mùi vị của dịch mặt người, chàng sẽ khiến cho mỗi một người Vĩnh An đều phải ghi nhớ. Chàng truy sát đến hoàng cung Vĩnh An, lại phát hiện kẻ thù của chàng – Lang Anh hoàng đế đầu tiên của Vĩnh An, sớm đã nhiễm dịch mặt người vì tự nuôi oan hồn của vợ con mình trên thân thể, tính mạng cũng chẳng còn được bao lâu. Trước khi Lang Anh chết, hắn cảm tạ Tạ Liên đã từng tặng hắn viên san hô đỏ quý giá. Tạ Liên đốt cháy hoàng cung, đột nhiên hụt hẫng.

Lòng người?

Lòng người rốt cuộc là thứ như thế nào?

Chàng muốn làm một phép thử.

Chàng đi đến mảnh đất Vĩnh An ngày trước chịu hạn hán mà chàng đã từng làm mưa cứu giúp. Chàng nằm giữa con đường đi lại, ở bụng ghim một thanh kiếm đâm xuyên qua. Chàng muốn xem thử rốt cuộc có phải chúng sinh đã vô phương cứu chữa? Hiện tại Tạ Liên là ôn thần (thần dịch bệnh). Tất cả mọi người đều chỉ đứng xa quan sát chàng, ai cũng muốn giữ mình. Chẳng ai bằng lòng cứu giúp chàng, không ai đến rút kiếm, thậm chí cũng không có ai mang đến cho chàng một ly nước.

Cho đến ngày thứ ba, trời đổ mưa. Có một người đánh xe bò đi ngang qua, không nhìn rõ đường đi nên vấp ngã ngay trước mặt Tạ Liên, bao gạo trắng đổ ào ạt xuống đầy mặt đất. Người đó nổi giận mắng Tạ Liên thất đức, bắt chàng đền tiền. Thế nhưng chàng nào có phản ứng gì. Người đó lại ném Tạ Liên về chỗ cũ. Sau đó, Tạ Liên phát hiện đột nhiên mưa ngừng rồi. Thì ra người đó để lại một chiếc nón lá cho chàng. Người đó ngồi trước mặt, nói xin lỗi, kéo chàng ra khỏi cái hố nước mưa, khuyên chàng mau chóng về nhà đi thôi.

Chúng sinh có xứng không?

Ta có đáng không?

Lý tưởng có sai không?

Ngay giờ phút này đây, Tạ Liên tìm được câu trả lời.

Tạ Liên năm 17 tuổi nói rằng: Thân tại vô gián, tâm tại đào nguyên.
Sau khi nước mất nhà tan, bơ vơ một mình, Tạ Liên hiện tại vẫn không thay đổi!

Chiếc nón lá này, là sự lương thiện còn sót lại của lòng người, là đóm lửa nhỏ nhoi yếu ớt sắp tàn lụi trong màn mưa bão mịt mùng. Đây, chính là thế giới chân thực! Trong cô đơn lạnh lẽo, vẫn còn một tia dịu dàng. Cho dù chỉ còn lại một người, cho dù chỉ còn lại một chút thiện ý, Tạ Liên chàng vẫn sẽ chiến đấu đến cùng.

Bởi vì, chàng chính là thái tử điện hạ!

Phần một: Thân tại đào nguyên  LINK

Phần ba: Tâm tại đào nguyên  (còn tiếp)

Nguồn: vlogger 杨初九  LINK 

Bài dịch bởi 珍珍妮子

@jw88.zhenzhennizi

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞1 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容