Tôi có nên buông tay?

Tôi có nên buông tay???

Người tôi yêu đi rồi, người mà tôi coi là ánh sáng đã rời bỏ tôi rồi…

Một cô bé nhút nhát lần đầu nhận ra thì ra thế gian này cũng thật đẹp, có người để cô hướng về, có người để cô nhìn ngắm. Anh ta là một chàng trai ánh dương, giỏi nhưng ngốc nghếch, truy đuổi mộng tưởng không từ đau đớn, hết mực với cuộc đời này…

Tôi không dám nói câu tỏ tình với người, vì có ai lại tỏ tình với nước không? Nước có nắm được không, có nói chuyện được không, nhưng sao nước lại bao dung như vậy? Tôi không là gì trong cuộc đời anh nhưng anh lại khiến tôi như có tất cả, từ bao giờ nhìn anh cười lại khiến tôi vui như vậy, thấy anh khóc lòng tôi cuộn sóng…

Đơn phương à? Tôi đâu có đơn phương… tôi đâu có tư cách ấy, chỉ là ngọn cỏ hướng về trời xanh thôi, nhìn đến chói mắt nhưng tuyệt nhiên không muốn chớp.

Tôi ngốc sao? Có con ngốc nào lại trầm tư như vậy không? Thực ra là hiểu, biết tất cả nhưng không thể làm gì, bất lực…, nếu có thể nỗ lực một lần thì thật tốt…

Ngày qua ngày tôi đều chỉ muốn nhìn một chút lại nhìn thêm một chút, đem hình ảnh ấy giữ thêm vài giây nữa, có phải như thế anh sẽ là của tôi không? Anh rất được lòng người, tôi so sánh cái gì bây giờ, so sánh tài năng trí tuệ sắc đẹp hay so sánh tình cảm dành cho anh. Không! Tôi so sánh vị trí của anh trong cuộc sống… tôi sẽ thắng… Tôi đã từng nghĩ rằng như thế là hay lắm, nhưng nó hay lắm à! Nếu hay thì sao? Thì là ỷ lại là sợ hãi là lo lắng.

Ánh sáng mặt trời thì vĩnh cửu, đẹp đẽ nhưng nó ôm nhiều người quá, còn ánh lửa của đống củi kia thật ấm áp lại độc nhất vô nhị nhưng được bao lâu? Nó sắp tắt rồi, sắp lạnh lại rồi…

Anh ta cũng biến mất rồi, thuộc về ai tôi cũng không biết nữa… 

Giờ đây tôi mới thấy tác hại của đường hóa học, mẹ tôi đã từng dặn ăn ít kẹo một chút, ăn nhiều sâu răng, tôi có nghe không… tôi không nghe, sâu răng rồi, đau rồi tôi mới biết, nhưng đến cuối cùng tôi vẫn không trách kẹo, tôi trách bản thân tôi, nhiều lúc vẫn không nhịn được mà vác chiếc răng sâu nhón nhén bê ghế đến cạnh góc tủ, kiễng chân mở gói kẹo rồi ngậm tan trong miệng vị ngọt vẫn như lần đầu nhưng tôi lại nhói đau… Sau này lớn rồi vẫn thích lén ăn những viên kẹo màu sắc ngọt ngào, nhưng lúc đó không phải vì mùi vị của nó mà chỉ vì nó tên là kẹo thôi.

Chẳng ai hiểu tôi cả, nói tôi bệnh, nhưng chẳng qua là cố chấp. Tôi biết là không có gì hay ho cả, nhưng bản chất của con người chẳng phải là vậy sao, càng cấm cản lại càng muốn tiến tới, càng viết chữ nguy hiểm lại không nhin được mà lao vào mở cánh cửa lớn.

Anh ta chính là ly cà phê với mức sữa áp đảo… 

Người đi rồi, não không nhớ rõ nữa rồi nhưng tim lại khắc sâu quá. Vết xăm thì dễ làm nhưng khó xóa, tình yêu dành cho anh tôi giấu diếm, đến khi nhớ anh tôi cũng đành phải giấu diếm vậy. Người ta nói tôi thay đổi rồi, tại sao thế… tại vì giữa biển khơi bao la tôi làm mất chiếc la bàn cuối cùng rồi…

Tôi đâu có biến mất cùng anh được, tôi đâu có vô trách nhiệm với những người yêu thương mình như thế… Vậy mà tôi lại vô trách nhiệm với bản thân mình như vậy. Thực ra tôi biết có rất nhiều cách để quên đi, tôi đã nói mình là thân cỏ mà, tầm thường nhưng dai dẳng, tôi biết bản thân làm được… tôi bỏ được kẹo… là tôi không nỡ…

Tôi lại thích cảm giác một ngày nào đó lôi ra nhấm nháp lại, cảm giác có một không hai, cảm giác rơi vào bùn lầy rồi lếch thếch bò ra… Tôi cười nhạo bản thân, cười nhạo sự đáng thương, cười nhạo sự đáng ghét, tự làm mình đau lòng…

Giống như tôi mong rằng có một ngày mẹ tôi sẽ xoa đầu đứa trẻ năm nào và nói: “ Chiếc kẹo này con thử xem”, vậy tôi sẽ vui vẻ nhận lấy và sau đó đút nó vào trong túi áo. Bởi vì lúc đó tôi biết là răng tôi đã khỏi rồi, hết sâu rồi…

Nếu một ngày anh xuất hiện lại trong cuộc đời tôi, chính tay tôi cũng sẽ dùng cát dập đi tia sáng cuối cùng ấy, anh ổn rồi, hạnh phúc rồi…

Cảm ơn! Tôi có câu trả lời rồi.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容