Giá như…Chúng ta vẫn sống cùng nhau!

Giá như…Chúng ta vẫn sống cùng nhau!

Ngày mai chính là ngày Tết Thanh Minh rồi. Hôm nay tôi muốn tâm sự với mọi người một câu chuyện. Một, hai ngày trước tôi nói chuyện với mẹ trên Wechat, trưng cầu ý kiến mẹ về một vài chuyện, mẹ nói với tôi một câu :

-“Con phải học cách tự quyết định, không thể cái gì cũng đều hỏi mẹ được vì mẹ không thể ở cạnh con suốt cuộc đờ,. khi mẹ ở độ tuổi này của con, đã sớm không còn là mẹ rồi.”

Tôi không biết người đang nói chuyện với tôi ở đầu dây bên kia có phải đang rất buồn hoặc là mẹ đã sớm học được cách bình tĩnh trong những ngày tháng qua. Tôi chỉ dè dặt nói với bà ấy một câu:

– “Không sao đâu, vẫn may con có mẹ và mẹ cũng có con.”

Từ trước tới nay tôi không dám tưởng tượng có một ngày tôi phải đối diện với việc rời xa người thân nhất, tôi sẽ chịu đựng như thế nào. Tôi cũng không biết rằng mẹ của tôi hơn 10 tuổi đã mất đi mẹ, cũng rất ngẫu nhiên khi nhớ đến đến việc người mà tôi thân thiết nhất mà lại không thể gặp lại nữa sẽ là một tâm trạng như thế nào?

Nhưng đời người chính là vậy, cho dù có những người đã mãi mãi rời xa cuộc sống của chúng ta, chúng ta chỉ có thể bất lực phải chấp nhận hiện thực. dù cho nó trở thành vết đau hằn trong trái tim, cũng không dám nghĩ lại.

Người còn đang sống hãy tiếp tục sống cho tốt, nghĩ xem càng trưởng thành hình như chúng ta càng không cho phép dễ dàng lộ ra sự yếu đuối và nỗi đau của bản thân kiềm chế cảm xúc trở thành phẩm chất cần thiết của những người trưởng thành thì như chỉ có kiên trì chống đỡ tất cả mới có thể được coi là trưởng thành.

Nhưng con người là loài tồn tại có tâm huyết chúng ta sẽ cảm thấy đau đớn sẽ bởi vì không thể bù đắp mà cảm thấy nuối tiếc sẽ vì không thể gặp lại mà trong lòng nhớ nhung, còn nhớ rất lâu trước đây khi nói chuyện với một người bạn, cô ấy nói với tôi một câu:

– “Hình như từ trước tới nay mình vẫn chưa nói với cậu, thật ra mình lớn lên trong một gia đình đơn thân, khi mình mới được vài tuổi thì bố mình mất rồi”.

Lúc đó tôi đột nhiên không biết phải phản ứng như thế nào, Nhìn vẻ mặt của cô ấy với lại tính cách bình thường cẩu thả của cô ấy, tôi mới phát hiện thì ra thật ra trong lòng mỗi người đều sẽ có một niềm đau không muốn thổ lộ. Mặc dù không nói ra ra nhưng không có nghĩa là không buồn không nhớ.

Ở quê có một tập tục là trước đêm giao thừa sẽ đi thăm mộ. Còn nhớ khi tôi còn nhỏ ba của tôi đi thăm mộ đều đưa tôi đi cùng, ông ấy nói với tôi người nằm dưới miếng đá này chính là bố của ba. thời gian này mỗi năm năm bố đều nói chuyện với bố của ba nói với ông ấy tình hình trong gia đình, nói cả nhà đều rất bình an mạnh khỏe, nói rằng tôi đã lên cấp 3, đã lên đại học, rồi đi làm, mọi thứ đều rất tốt.

Nhưng sau này lớn lên hơn một chút tôi mới biết, bố nói nhiều như vậy nhưng thật ra thì ông nội tôi một câu cũng không nghe thấy. Sau đó trước đêm giao thừa mỗi năm, năm nào tôi về đều cùng bố đi thăm mộ, thăm người thân mà từ trước tới nay tôi chưa hề được gặp.

Tôi còn nhớ có một lần bố nói với tôi:

– “Nếu như ông nội vẫn sống thì tốt, nếu như ông vẫn còn, ông nội nhất định sẽ rất chiều con, nếu như ông còn sống nhà chúng ta những năm trước có thể cũng không khổ như thế. Cuộc sống hiện tại càng ngày càng tốt hơn rồi ,ông nên được nhìn ngắm.”

Tôi nghĩ cái gọi là tình máu mủ ruột thịt đại khái chính là một loại không bao giờ vì mâu thuẫn, khoảng cách, sống chết mà cắt đứt sự tồn tại. Dù cho từ trước tới nay tôi chưa từng gặp ông, tôi nghĩ đây là người thân của tôi thì vẫn cảm thấy có một sự thân thiết mơ hồ. Thỉnh thoảng sẽ trong lòng âm thầm nói với ông:

– “Nếu như ông còn sống thì tốt biết bao.”

Trong cuộc sống của chúng ta vẫn luôn như vậy, có thể sẽ không cần lý do để cho phép, liền đem người thân ruột thịt của chúng ta đi. Đưa người chúng ta vô cùng cũng yêu quý đi hoặc là sẽ đem điểm tựa và hy vọng của chúng ta đi.

Đôi khi dường như cuộc sống lại có vẻ như không phải luôn tàn khóc như vậy. Dù cho từ trước tới giờ tôi không tin thần quỷ, nhưng trong lòng tôi vẫn cứ tin rằng những người rời xa chúng ta ta nhất định sẽ ở một nơi nào đó, che chở cho chúng ta. Họ sẽ luôn mong có chúng ta, muốn chúng ta tiếp nối họ. Tiếp tục những cơ hội và kinh nghiệm ấy tiếp tục đối mặt với thế giới này và tiếp tục sống cuộc sống bình an, vui vẻ, sống rực rỡ tươi đẹp.

Tôi nghĩ những người mà chúng ta mất đi nếu như biết được chúng ta ở thế giới này mãi cố gắng yêu thươg nhau sống tiếp, nhất định sẽ cảm thấy vui vẻ an tâm.

Vì thế bất luận đã xảy ra chuyện gì thì bạn cũng đừng quên đối xử với bản thân mình ở hiện tại tốt một chút. Đối tốt với người ở bên cạnh mình một chút, bạn cũng phải tin rằng trong những năm tháng trôi qua, sinh mệnh rất là mong manh nhất định phải là một loại tiếp diễn tài ba.

Sad!!!…

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容