Làm Thế Nào Lấy Đề “Thái Tử Đăng Cơ Nhưng Lại Phong Trắc Phi Lên Làm Hoàng Hậu” Viết Truyện ( Phần 8/9 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————-
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

Nguồn : https://zhuanlan.zhihu.com/p/406030019

——————————-

Làm thế nào lấy đề “Thái tử đăng cơ nhưng lại phong Trắc phi lên làm Hoàng hậu” viết truyện

“Bỏ vũ khí xuống, tìm một chiếc xe ngựa lớn, đến chợ tự nhiên bổn cung sẽ thả Nguyệt Đáp ứng.”

“Ngươi cho rằng các ngươi có tư cách để ra điều kiện với ta?”

“Sâm Phong, ngươi có điểm yếu chí mạng, mà bây giờ điểm yếu đó đang ở trong tay ta, nàng ta chính là át chủ bài của ta.”

Nữ nhân trước mặt cười mặc ý, nhưng Sâm Phong lại không thể không làm theo.

Y sợ Đông Phương Nguyệt xảy ra bất trắc, không thể được, nàng không thích trên người có sẹo.

Bọn hắn cũng không có thời gian để giằng co.

Phủ Đông Phương bị tịch thu, thái phó vào ngục, tìm đủ mọi cách nhờ hắn đưa Đông Phương Nguyệt đi.

Hắn thả kiếm xuống đất, truyền đi.

“Dung Khanh Khanh, nói phải giữ lời.”

Ta không lên tiếng, chỉ nhìn y.

Sâm Phong tuyệt đối sẽ không để Đông Phương Nguyệt bị thương, đây là điều chắc chắn.

Dù sao thì Đông Phương thái phó có ơn với y, Đông Phương Nguyệt lại là bạch nguyệt quang và nốt ruồi chu sa của y.

Nghĩ đến đây, ta không khỏi cảm thán, ưu tú quả là tốt mà, đến đâu cũng là nữ nhân có nam nhân bảo vệ.

Khăn tay của Hoa phi nhét trong miệng Đông Phương Nguyệt, mặt mày nàng ta đỏ bừng, nước mắt giàn giụa, ta thấy mà thương.

Chậc chậc chậc.

Chẳng mấy chốc xe ngựa đã tới, ta tỏ ý để Đức phi và Hiền phi đưa Hoa phi đang mang thai đi trước, hai người mắt đỏ hoe đưa Hoa phi đi. Triệu Hoài Du đi cuối cùng, hắn quay đầu lại lần cuối, nhìn xoáy vào ta.

Ta hơi mất kiên nhẫn, ra hiệu cho hắn mau cút.

Nhanh chóng đi cứu binh.

“Dung Khanh Khanh, mau thả Nguyệt Nhi ra.” Sâm Phong tức giận.

Ta không để ý, cười nói: “Sâm Phong, người dốc hết tâm tư mà vẫn không vào được trái tim nàng ta. Ta thấy vẻ mặt của Nguyệt Đáp ứng, dường như không muốn đi với ngươi đâu.”

“Ngươi câm miệng!”

Ta đã lùi đến bên rìa, nắm chắc Đông Phương Nguyệt rồi xoay người.

Giọng nói Sâm Phong đầy sợ hãi.

“Dung Khanh Khanh, ngươi là đồ lừa đảo!”

“Sâm Phong, rất lâu trước đây ta từng nói, ta không phải người tốt.”

Ta ôm chặt lấy Đông Phương Nguyệt.

Rất may là bên dưới có sông, từ đây nhảy xuống thì khả năng cao là rơi vào lòng sông.

Hoặc chết.

Hoặc sống.

Chết mà có thể kéo theo đệ nhất tài nữ của Thượng Kinh làm đệm lưng, có thế nào cũng không thiệt.

Hà, Dung Khanh Khanh ta có tài cán gì.

Lúc nhỏ trong nhà rất nghèo, khi đó dân trên trấn đều rất thích ta.

Cha ta thời trẻ đậu tiến sĩ Nho học, thân khoác hồng bào trên điện Kim Loan, vô cùng vẻ vang.

Nhưng vì ngày hôm sau phê bình Hầu Gia mà bị đánh đập, bị bôi nhọ, bị hãm hãi, hấp hối được xe ngựa kéo về.

Lúc đó mẹ ngất đi.

Chưa được nửa tháng thì qua đời.

Cha thường nói với ta, gian thần lộng quyền, thiên hạ làm sao thái bình?

Ta không hiểu.

Ta chỉ biết, lúc đó hai ngày mới ăn một bữa.

Cha còn trẻ trúng cử, thiếu niên hăng hái hăm hở.

Nhưng cuối cùng lại thảm hại quay về.

Làm một quan huyện nhỏ.

Bạc bên trên vốn đã ít, cha còn giúp dân thường cái gì.

Cứ vậy sống qua bao năm mưa gió, cuối cùng cũng có một ngày, Bá Lạc* của cha đến rồi.

* Bá Lạc: người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài.

Thái tử điện hạ đến tuần tra, đặc biệt đến thăm hỏi cha ta.

Đó là lần đầu tiên ta thấy một người khôi ngô như vậy.

Đầu đội mũ ngọc, thân khoác cẩm bào, ngay cả giày cũng khảm ngọc vàng.

Người còn ưa nhìn hơn thần tiên.

Người cho ta một nắm kẹo, bảo ta đi chỗ khác chơi.

Sau đó nói chuyện với cha cả một ngày.

Buổi tối ăn một con gà.

Rồi hôm sau, bọn ta vào Kinh thành, cha trở thành một quan bát phẩm.

Vào Kinh thành thì có rất nhiều người không thích ta.

Tất nhiên cha ta giỏi giang chẳng cần nói nữa, bây giờ, không biết Thái tử sẽ dành cho ông sự ưu ái hay là cuối cùng cuộc sống lại ép ông phải khom lưng, cuối cùng ông cũng chìm nổi trong chốn quan trường, học cách ‘đi với Phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy’.

Còn lấy ra những ví dụ điển hình để kể chuyện cho ta.

Cũng dạy ta hiểu lý lẽ, biết nguyên tắc.

Ta luôn nghĩ, thực ra ông không biết nên dạy con gái thế nào, dù sao thì ông chỉ có một đứa con gái là ta.

Nhưng không sao, ta tha thứ cho ông, dù sao ta cũng chỉ có một người cha là ông.

……..

Còn tiếp

Đang cập nhật

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容