Nhật Ký Dài Ngày (C7)

https://phunugioi.com/wp-content/uploads/2021/01/hinh-anh-bau-troi.jpg

Sau khi ăn cơm trưa xong xuôi, ba người lên xe ra nông trang, bà Vương ngồi ghế lái phụ, Lâm Thư phụ cầm dụng cụ rồi leo hàng sau ngồi cùng chúng nó luôn.

Họ trồng bắp cải, cánh đồng bao la đã từng được cuốc xới, Lâm Thư cũng tính ngồi xuống làm nhưng trước nay chưa bao giờ động, liền lộ rõ vẻ lúng túng. Thế là cô ở giữa được hai người túm tụm vào dạy. Trồng được cây đầu tiên lòng cô cũng vui như nở hoa vậy, hạnh phúc thực sự.

Một lúc sau Lâm Thư chợt để ý tới tay Trần Tử Hàn, đôi bàn tay có dính chút đất, nhưng trông vẫn thanh mảnh, ít nhất là rất đẹp trong mắt cô, muốn nắm lấy để nâng niu

” Tay anh đẹp như vậy, mà anh nói của nông dân, nhìn em xem vậy mới xấu nè!”- cô giơ tay mình lên làm chứng

” Đúng là hơi ngắn lại béo nữa, nhưng không có sẹo nhỉ?”- anh cũng quay sang nghiêm túc nhìn

” Phải đó, em toàn đi học thôi, hay chuyển mấy cái sẹo của anh sang đây đi!!!”

” Đừng có nói kiểu đấy nữa!” – anh lại mắng cô rồi.

Chỉ còn một bông nữa là hoàn thành nên Lâm Thư lanh chanh đòi trồng, cô thích nhất là mấy việc mang tính quyết định, chẳng hiểu nữa… Vừa ghim được nó xuống đất bỗng Lâm Thư cảm thấy có cái gì đó động động trên tay mình, ngay sau đó là một tiếng hét thất thanh:

” Á con sâu…”- con sâu múp míp xanh bò trên tay cô, thực ra bình thường cô không sợ sâu nhưng tại bất ngờ nên hơi hoảng.

Trần Tử Hàn thấy vậy giật mình lôi khỏi tay Lâm Thư, nhưng không biết anh nghĩ gì mà lại lật đật nhặt lên đem đi dọa người, anh giơ về nó phía Lâm Thư khiến cô chạy quanh ruộng, bà Vương chỉ biết đứng lắc đầu cười

Lâm Thư: “Aaaaa….đừng đuổi nữa, em không sợ sâu mà”

Trần Tử Hàn: “Không sợ thì chạy làm gì, nhìn xem, đáng yêu như này, mập mạp như này mà”

Lâm Thư: …

Nông trang bao la ồn ào nhưng yên bình, tiếng cười nói của hạnh phúc.

https://i.pinimg.com/474x/c1/bf/7a/c1bf7aa2ea86f833f7a9efe6e2111f6e.jpg

Trời tối, họ lại di chuyển về nhà, bà Vương nấu cơm thực sự rất ngon, cô có chút nhớ về bữa cơm gia đình mình. Đã lâu lắm rồi do học tập vất vả cô không về thăm nhà chỉ gọi điện hỏi han, bây giờ tốt nghiệp cũng không ở trong vòng tay của ba mẹ. Nhiều lúc thực sự muốn buông bỏ nhưng lại làm không được. Lại nghĩ bố mẹ dù sao cũng hy vọng con cái thực sự vui vẻ, nuôi cô từ nhỏ đến lớn chút tâm tư nhỏ nhoi của cô họ còn lạ sao. Lâm Thư xúc động đến sắp khóc

” Cháu sao vậy tiểu Lâm, ăn đi chứ”- bà Vương gắp miếng thịt bỏ vào bát cho cô.

” Haizz, cơm bác nấu thật sự quá ngon, ngon muốn chảy nước mắt.”

” Vậy hả? Thế ăn nhiều chút đi”

” Vâng ạ”

Bữa cơm cứ như vậy mà kết thúc, Lâm Thư nhận rửa bát, Trần Tử Hàn liền ra ghế ngồi xem ti vi, bà Vương lại tiếp tục đeo kính lúi húi đan khăn.

Rửa xong xuôi, Lâm Thư ra ngoài để ý thấy bà Vương đập đập vai cô cũng biết ý liền ra đấm bóp cho bà, tay nghề của cô thật không phải dạng vừa. Cũng sắp đi làm rồi còn gì, lấy ra thể hiện chút, bác gái không khỏi suýt xoa: ” Tay nghề của cháu ổn đấy nhỉ, thoải mái hơn tiểu Hàn  nhiều”

Lâm Thư: “Tại cháu có học qua mà, có thời gian cháu sẽ dạy anh ấy”

” Vậy có thu tiền không đây???” – Trần Tử Hàn nói với sang

Lâm Thư: ” Không lấy tiền của anh đâu!!!”

Bà Vương cười hai đứa trẻ: ” Tính ra tiểu Lâm cũng hợp với con lắm đấy. Có nó tình nguyện bị con trêu thôi…”

Trần Tử Hàn giờ mới để ý hình như là đúng vậy, mới có vài ngày gặp nhưng anh đã cảm nhận được sự chân thành trong cô, Lâm Thư chẳng phải chính là mẫu người anh từng nói muốn yêu hay sao. Mặc dù sẽ không cứng nhắc như thế nhưng thật sự Trần Tử Hàn đang có chút dao động rồi.

” Tiểu Lâm sang dạy nó đi, bác đi nghỉ chút. Tay cháu thật sự có chút mị lực, có lẽ hôm nay sẽ ngủ rất ngon”- bà vỗ vỗ tay Lâm Thư rồi đứng dậy

Thấy mẹ đi rồi, Trần Tử Hàn liền nói với Lâm Thư:

” Không cần đâu, anh có thể tự học được, mau đi nghỉ đi. Lần đầu làm nông chắc sẽ mệt”

Lâm Thư nghe vậy đột nhiên mạnh dạn ngồi sang bên cạnh:” Anh… chân anh khỏi hẳn chưa?”

Trần Tử Hàn với vẻ mặt bất ngờ đáp: ” Khỏi rồi, chỉ là trời đông đôi khi buốt một chút”

Lúc trước có lần vì quá nhập tâm diễn suất nê đầu gối Tử Hàn bị thương phải làm tiểu phẫu, Lâm Thư mặc dù chỉ biết qua mạng xã hội nhưng cô vẫn nhớ rất rõ:

Lâm Thư: ” Vậy có thể cho em xem chút không?”

Trần Tử Hàn: ” Làm gì!!! Không được, con gái thì nên dè dặt một chút”

Lâm Thư: ” Đâu có!!! Em là học y mà, như này có đáng gì đâu. Ngay cả chỗ mà mọi người coi là thầm kín, thì với bọn em chẳng qua cũng chỉ là một bộ phận”

Trần Tử Hàn: ” Thôi được rồi, đừng nói nữa, cho em xem là được chứ gì”

Trần Tử Hàn liền kéo ống quần lên, đầu gối có vài vết sẹo lại ửng đỏ vì tiết trời. Ánh mắt Lâm Thư như muốn nói bản thân rất đau lòng, trái tim một lần nữa bị bóp nghẹt không thốt lên lời, lặng lẹ đứng dậy lấy chút dầu gió làm tay mình nóng lên rồi mới chạm vào chân anh. Cô nhẹ nhàng đặt chân anh lên đùi mình.

Trần Tử Hàn: ” Em làm gì vậy???”

Lâm Thư: ” Đừng động, ngoan đi”

Bàn tay ấm nóng nhẹ nhàng bao lấy vết thương đang gỉ sét, những động tác kĩ thuật và ôn nhu. Lâm Thư càng cảm thấy đau lòng thì lại càng không hiểu tại sao người luôn nhắc cô yêu thương trân trọng bản thân tuyệt nhiên không làm được điều đó với chính mình. Không gian cứ vậy lặng im, anh nhìn cô, cô dằn vặt nhìn đầu gối anh, khoảnh khắc này thật ấm áp và mỏng manh.

Lâm Thư: ” Có dễ chịu không? Sau này anh phải tốt với mình chút, mùa đông thì càng phải chăm sóc đầu gối, đừng để nó đau rồi mới bôi thuốc. Anh nhớ không?”

Trần Tử Hàn:” Ừ anh biết rồi…”- lúc này anh thật có cảm giác như biến thành một đứa trẻ.

Tối nay mọi người đều ngủ ngon giấc, một ngày làm nông vất vả nhưng hạnh phúc, họ tiến lại gần nhau hơn, yêu thương lan tỏa trong tâm hồn.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容