Chương 1: Kẻ trộm két sắt!

Kẻ trộm két sắt!

 (Một đầu bếp ở căng tin tên là Lão Châu đã quyết định ăn trộm két sắt của công ty.)

 Lão Châu hầu như không được coi là một người trung thực,  do vậy công ty đối với anh ta rất tệ và luôn viện nhiều cớ để khấu trừ lương.

 Như có câu nói, chư Phật có lửa, chưa kể Lão Châu cũng chỉ là một người đàn ông.

 Trong lòng tích tụ quá nhiều bất mãn, Lão quyết định trộm két sắt của công ty để đền bù tổn thất của mình. Tuy nhiên nói thì dễ nhưng thực hiện thì không hề đơn giản. Lão Châu lên kế hoạch chi tiết và chờ thời cơ để thực hiện.

 Do Lão Châu làm việc ở bếp nên  đã lợi dụng điều này để có được nhiều thông tin mà anh ta muốn, chẳng hạn như tìm ra trọng lượng và vị trí của chiếc két sắt khi anh ta phục vụ đồ ăn cho nhân viên tài chính, và tìm ra thời điểm cửa văn phòng bị khóa khi anh ta thêm đồ ăn cho nhân viên bảo vệ.

 Sau khi có thông tin, Lão Chu quyết định làm một mình, dù sao cái két sắt trong phòng của nhân viên tài chính cũng rất nhỏ và nhẹ, khoảng 40 kg. Với sức lực bao năm nấu trong bếp lớn, một người gánh được một trăm tám mươi ký gạo thì đừng nói đến cái tủ sắt hơn 40 ký, quá dư sức.

 Tối thứ Bảy là cơ hội tốt nhất để bắt đầu. Các nhân viên thường nghỉ ngơi ở nhà vào thời điểm này. “Người ngớ ngẩn nào lại thích làm việc nhiều như vậy và đến làm thêm giờ? Và không có tiền làm thêm giờ.”. Lúc này Lão Châu mặc  một bộ đồ đen và bắt đầu di chuyển đến góc ngoài văn phòng.

 “Hả? Tại sao lại có người đi làm?”

Lão Châu nhìn qua cửa kính thấy màn hình máy tính đang nhấp nháy bên trong phòng. 

 “ Hmm! Ta nhất định không bỏ cuộc, lần sau ta sẽ quay lại.” Lão Châu trong lòng chửi rủa, lúc định rời đi thì nghe một tiếng phát ra từ văn phòng.

 “Anh Vương, không, lát nữa sẽ có người nhìn thấy.”

 Lão Châu cẩn thận nghe, hóa ra là giọng của giám sát tài chính Chu Nghi và phó tổng giám đốc Vương. “Hai người này đều đã hơn 50 tuổi mà lại thích quậy phá. Mẫu người chủ tịch Vương thích là những người phụ nữ đã có gia đình” Lão Châu lẩm bẩm trong lòng.

 Những người không thể ăn nho không chỉ nói nho chua, thậm chí còn đập nát nho khi không có ai.

 Suy đi tính lại, Lão Châu quyết định tống tiền 2 người này: “Ai cho ngươi phá hủy việc tốt của ta!”

 Anh nhẹ nhàng đẩy cánh cửa kính ra một khe cửa, chui vào, rón rén quỳ gối thấp hơn độ cao của bàn làm việc, tiến lại gần cặp đôi. 

 Khi tiếng cười của hai người trở nên rõ ràng hơn, Lão Châu cảm thấy khoảng cách gần hơn. Anh lấy điện thoại ra, bật máy ảnh và chụp liên tiếp ba bức ảnh. Sẽ luôn có những điều bất ngờ xảy ra trong các buổi biểu diễn trực tiếp, nếu không thì làm sao có những buổi tập đi diễn lại!

 “Ai? Là ai?” Lão Vương sửng sốt trước tia sáng chợt lóe lên.

 Thì ra Lão Châu vì quá căng thẳng mà quên không tắt đèn flash, bên cạnh bọn họ liền lóe lên ba cái đèn flash.

 Chủ tịch Vương lập tức đẩy chị Chu đang ngồi trên đùi mình ra, nhặt chiếc ghế và định lao tới. Lão Châu sợ tới mức vội vàng đứng lên, “Cô Vương, là tôi.”

 “Lão Châu?” Chủ tịch Vương đang định đặt ghế xuống, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó liền nâng ghế lên, quát Lão Chu: “Ông làm gì ở đây, lấy cái gì vậy?

 Lão Châu bị giọng nói to lớn quen thuộc làm cho hoảng sợ, hai chân run lên, thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới nhận ra mình là người chủ động.

 “Chủ tịch Vương, sao lại lớn tiếng như vậy? Có muốn xem mấy thứ lố bịch này không?” Vẻ mặt Lão Châu trở nên tự mãn, lắc điện thoại nhìn cả hai.

 Sở dĩ những người thành công là ngoài xu thế thời đại, họ còn có một khả năng nổi trội nhất định. Chủ tịch Vương làm sao có thể cam tâm bị người làm bếp đe doạ.

 “Nói đi, anh muốn bao nhiêu?” Chủ tịch Vương đặt chiếc ghế xuống, sắc bén nói.

 Lão Châu nhìn thẳng vào Chủ tịch Vương, không ngờ Chủ tịch Vương lại đột nhiên nói đến chuyện tiền bạc. Kế hoạch ban đầu của anh ta chỉ là tống tiền Chủ tịch Vương, thăng chức cho anh ta và rời khỏi căn bếp đầy bồ hóng.

 “Tiền… à, 100.000… 100.000, có thể… có được không?” Lão Châu run rẩy nói.

 “100.000?” Cô Chu từ bên cạnh hét lên, sau đó lập tức hạ giọng, vì sợ người khác nghe thấy,

“100.000 là quá nhiều.”

 “50.000.”

Chủ tịch Vương ngồi trên ghế nói không chút do dự.

 Lão Châu lo lắng, “Ngươi tưởng đây là chợ rau sao? Còn mặc cả. Chỉ có 100.000.” Lão vừa nói chuyện vừa lắc điện thoại.

 Cô Chu nhìn vẻ mặt kinh tởm của Lão Châu, trong lòng càng tức giận, đột nhiên xông lên túm tay Lão Châu, cố gắng giật lấy chiếc điện thoại trên tay lão. Lão Châu không thể ngờ được cô Chu lại lao vào đột ngột như vậy. Thấy sắp bị giật mất chiếc điện thoại, anh ta bám chặt lấy nó và vội vàng hét lên: “Nàooooo!”.

 Lão Châu chưa kịp nói hết lời thì đã bị Lão Vương bịt miệng lại, sau đó dùng chân quật ngã, quỳ gối vào ngực Lão Châu khiến anh ta không thể nhúc nhích được.

 Nói cho cùng, Lão Châu đã làm việc trong bếp nhiều năm như vậy, hắn có được thể lực bằng cách bưng cơm và bê vác đồ đạc. 

 Lúc này Lão Châu liều mạng xoay người, thoát khỏi sự đàn áp của lão Vương, vừa đứng dậy định chạy trốn, Cô Chu lo lắng, cô lao tới bắt lấy Chu Lão Châu và đẩy về phía trước.

 Cô vốn dĩ muốn đẩy Lão Châu ra cửa sổ để anh ta không còn chỗ nào chạy thoát, sau đó cùng Lão Vương cướp điện thoại di động. Ai biết rằng cô nhân viên văn phòng đang vội vàng đón các con đi học về mà quên đóng cửa sổ.

 Lão Chu tội nghiệp bị cô Chu trực tiếp đẩy từ lầu ba xuống lầu một vì không có kính cửa sổ.

 … “Bùm” một tiếng, Lão Châu rơi tự do xuống lầu một, chết ngay tại chỗ.

 Cô Chu và anh Vương bị sốc khi xem cảnh này. Cô Chu hoảng sợ, “Tôi không cố ý, tôi thực sự không cố ý. Tôi chỉ muốn đưa anh ta đi…”

 Anh Vương dù sao cũng là người từng thấy sóng to gió lớn, ôm Cố cô Chu vào lòng: “Em đừng lo lắng, đừng lo lắng, hãy nghe anh nói trước. Để anh nghĩ đi, để anh nghĩ đến. nó…”

 Anh từ từ tỉnh táo lại, cũng không biết bên tai cô Chu đang nói cái gì.

 ……

 Ngay sau đó, cảnh sát nhận được trình báo và đến hiện trường gây án. Tại quầy lễ tân trong văn phòng, cô Chu ngồi trên sô pha vừa khóc vừa nói: “Khi tôi và Chủ tịch Vương trở về công ty làm thêm giờ, nhìn thấy một tên trộm đang lấy trộm két sắt. Sau đó, khi nhìn thấy chúng tôi, anh ta muốn nhảy dựng lên. ra khỏi cửa sổ và trốn thoát. Nghĩ đến … oooo! ”

 “Không ngờ, kẻ trộm lại là Lao Châu. Tội nghiệp Lao Châu chắc đã vấp ngã khi chốn chạy. Các anh có thể thấy điện thoại di động của anh ta rơi ra từng mảnh”. Lão Vương vừa nói vừa lau nước mắt.

Trích: 三千短篇故事集三千雪瓣
Dịch: Sad…
© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容