[Zhihu] Đã bao giờ bạn chợt nhận ra, bố bạn đã già rồi…

Bố tôi 45 tuổi mới có tôi.

Trước đây rất lâu, trước khi tôi có mặt trên thế giới này, bố mẹ tôi đã có một cô con gái rất dễ thương, cũng chính là chị gái tôi. Thật không may, năm chị gái 11 tuổi bị tai nạn xe hơi và qua đời. Chính vì sự cố này mà tinh thần bố mẹ tôi suy sụp rất nhiều. Người thân và bạn bè phải luôn động viên,giúp đỡ họ, họ mới dần thoát ra khỏi nỗi đau mất con, bắt đầu hy vọng tương lai ông trời sẽ trả lại con cho họ…

Trời không phụ lòng người, cuối cùng thì kì tích cũng xảy ra, kì tích ấy chính là sự xuất hiện của tôi.

Tôi được chào đón trong tình yêu của bố mẹ, của tất cả mọi người. Khi mẹ tôi mang thai, tôi đã bị huyết áp cao. Tôi không thể phát triển như những đứa bé bình thường, phải duy trì sinh mạng bằng thuốc và ống truyền dịch. Vì mẹ là y tá, cả bệnh viện đều đặc biệt chú ý đến mẹ tôi, có lẽ vì thế mà tôi vẫn may mắn dần dần lớn lên trong bụng mẹ. Khi tôi chuẩn bị đến thế giới này, vì lý do thể chất, bác sĩ đề nghị mẹ tôi dùng thuốc gây mê cục bộ. Mẹ tôi nhất quyết không chịu gây mê, cắn chặt đôi môi sớm đã toạc máu của mình. Mẹ muốn cảm nhận nỗi đau chân thực này, để cảm nhận rằng tôi đang tồn tại, muốn giây phút tôi được sinh ra ý thức của bà được rõ ràng nhất.

Mẹ tôi thực sự rất tuyệt vời. Từ khi tôi được sinh ra đến giờ đều được sống trong tình yêu thương và chăm sóc của bố mẹ, người thân.

Mọi chuyện cứ trôi qua ngọt ngào như vậy, cho đến khi tôi đi học. Mỗi lần bạn học trong trường nhìn thấy bố tôi, họ nói: “Ông của bạn đến đón bạn đấy à?”

Tôi liên tục giải thích cho họ, nhưng những lời trêu chọc của họ dần dần làm tôi ám ảnh, thậm chí ghê sợ, và cũng dần khiến tôi bắt đầu ghét bố tôi. Mỗi lần đưa tôi đi học, ông một tay cầm xe đạp một tay nắm tay tôi, mỉm cười với tôi.

Lúc ấy, bố 50 tuổi. Cảm xúc của tôi thay đổi và trở nên bướng bỉnh, mặc cảm. Tôi chỉ hy vọng rằng ông ấy đừng đưa đón tôi đi học cũng đừng xuất hiện trước mặt bạn bè tôi nữa. Thậm chí khi ở trước đám đông, tôi luôn tỏ thái độ làm như không quen biết ông. Tôi dè dặt đề nghị với ông: “Bố có thể không không cần đón con nữa không? Con có thể tự về nhà.” Ông đồng ý.

Thời gian cứ thế trôi, tôi lên lớp 5. Có lần, đồng hồ treo trong lớp bị hỏng và rơi xuống đất. Không có bạn học nào biết sửa, chiếc đồng hồ cứ thế nằm lặng lẽ trên mặt đất. Rồi bố đột nhiên xuất hiện, lúc ấy phải nói là tôi rất ngạc nhiên, liền chạy đến một góc nhỏ, chỉ dám lén nhìn bố. Dưới con mắt của các bạn cùng lớp, ông nhặt chiếc đồng hồ lên và bắt đầu sửa, sau đó treo nó lại lên tường. Xong xuôi, ông quay ra góc lớp, đưa bàn tay đầy bụi bẩn lên chào tôi. Tôi không nói gì, cũng không tiến lại gần ông. Ông như hiểu ra điều gì đó, chần chừ vài giây, nhìn tôi rồi cuối cùng lặng lẽ rời đi. Tôi chắc chắn tôi nhìn thấy trong mắt ông, một chút buồn, một chút thất thần, nhưng tôi cũng chẳng để tâm.

Thời gian sau, vì lo lắng cho sự an toàn của tôi, bố lại đến đón tôi sau giờ học. Các bạn cùng lớp cũng dần quen thuộc với điều đó, cách gọi từ “ông bạn” dần chuyển thành “bố bạn”.

Tính cách của bố tôi đặc biệt vui vẻ, các bạn cùng lớp đặc biệt thích thú khi nói chuyện cùng bố. Dần dần, ngay cả các bạn ấy khi thấy bố tôi liền sẽ vui vẻ hơn. Hoá ra, ngay từ đầu, ông đã biết tôi suy gì điều gì, vì thế quyết tâm thay đổi bản thân, tìm mọi cách để làm tôi hạnh phúc. Sau giờ học, tôi nhận được một cái khoác vai “Bạn học, hôm nay ở lớp thế nào?”

Tôi cũng chẳng ngại vòng tay ôm lấy eo ông: “Người anh em yên tâm, hôm nay rất tốt.”

Một vài lần như vậy đã thành thói quen, tôi và bố còn coi nhau như những người bạn. Được làm anh em của bố, cảm giác rất đặc biệt.

Tôi ngỏ ý muốn đi xe đạp đến trường, mẹ nhất quyết không đồng ý. Tôi cũng rất hiểu cho tấm lòng và nỗi sợ của mẹ, vì chị tôi bị tai nạn khi đi xe đạp. Lúc ấy bố đã hỏi mẹ 1 câu thế này: “Chúng ta có bao bọc và đi theo con cả đời hay không?”

Mẹ tôi im lặng, sau đó cũng thỏa hiệp. Một hôm đang trong tiết học, bố tôi chạy đến. Ông đứng ở cửa lớp lặng lẽ ra hiệu cho cô giáo tôi. Tôi vội chạy ra, nhìn ông một cách khó hiểu và nghi ngờ. Ông giơ lên bình nước của tôi và nói: “Lúc đi học con quên mang theo nước, bố sợ con khát nên mang đến cho con.”

Tôi dở khóc dở cười, chỉ muốn nói với ông: Bố à, sẽ chẳng có chuyện gì nếu con không uống nước vài giờ đâu! Quay vào lớp, tôi cứ nhìn chằm chằm vào bình nước, hồi tưởng lại những giọt mồ hôi trên trán bố lúc nãy, bố thật sự sợ tôi khát nên mới khẩn trương như vậy.

Sau tiết học, các bạn cùng lớp vây quanh tôi, nói rằng bố tôi đối với tôi thật tốt, thậm chí ghen tị với tình yêu và sự quan tâm tỉ mỉ mà bố dành cho tôi. Tôi rất tự hào về bố, cũng cảm thấy tôi có ông quả thật là chuyện tốt nhất trên đời này. Nhớ lại khoảng thời gian tôi ghét ông, xấu hổ vì ông là bố của mình, tôi bắt đầu hối hận và căm ghét chính mình của quá khứ.

Khi tôi học cấp ba, tôi vướng vào mối quan hệ rắc rối với một cậu trai, mẹ cậu ta cứ thỉnh thoảng sẽ gọi điện thoại cho tôi, thậm chí đến tìm tôi gây rối. Tôi rất sợ, nghĩ mãi và quyết định nói cho bố biết. Trong lúc ăn sáng, tôi lấy hết can đảm ra kể chuyện này với ông. Ông lập tức hỏi số điện thoại thoại mẹ anh ta, ngay lúc điện thoại nối thông, ông đã nói với mẹ của cậu kia: “Xin chào, tôi là bố của X, bà yêu con trai thế nào thì tôi cũng yêu con gái của tôi như vậy, tôi sẽ bảo vệ nó đến cùng và sẽ không tha cho bất cứ ai làm tổn thương con bé. Quản con trai của bà cho thật tốt, đừng đến làm phiền con gái tôi nữa.”

Khoảnh khắc ấy, tim tôi như có một con suối ấm nóng chảy xuôi, rất ấm áp, rất dễ chịu. Tôi nhìn thật kĩ khuôn mặt bố, như đang ngắm nhìn những vì sao tinh tú nhất trên bầu trời. Bố ơi, có bố thật tốt…

Hôm ấy, tan học, trên đường về nhà ông nói với tôi: “Con gái, nếu có bất kỳ khó khăn nào, ngay cả khi thế giới này có sập xuống, vẫn có bố đứng chắn trước người.”

Tôi hạnh phúc cười rạng rỡ trả lời: “Vâng.”

Bạn tôi từng nói đùa bố tôi còn hơn cả người yêu tôi vậy, giống như muốn làm nô lệ suốt đời của con gái.

Tôi 25 tuổi, lên thành phố lập nghiệp. Mặc dù tôi đã lớn, bố vẫn luôn gọi tôi là “công chúa bé bỏng”.

Tôi gọi cho bố mẹ mỗi ngày. Có hôm quên không gọi, mẹ tôi rất tức giận và nói tôi không yêu bố mẹ. Hoá ra, họ chờ từng giây từng phút để có thể nói chuyện với tôi, đơn giản chỉ muốn được nghe giọng tôi nói.

Bây giờ bố tôi đã 70 tuổi. Đôi khi ngồi vẩn vơ suy nghĩ về chuyện này, tôi liền bật khóc như một đứa trẻ. Tôi bắt đầu sợ, sợ một lúc nào đó bố sẽ rời xa tôi, khi tôi cần tình yêu của ông ấy, ông ấy đã không còn bên tôi nữa rồi… Tôi phát ghen với những ai được ở bên cạnh bố mẹ hàng ngày, hay bố mẹ của họ trẻ hơn bố mẹ tôi, vì thời gian của họ có nhiều hơn tôi. Tôi sợ một ngày nào đó, bố mẹ sẽ bỏ tôi mà đi, chỉ còn một mình tôi cô độc trên thế giới này. Bố mẹ tôi luôn nói rằng họ nhất định sẽ sống đến một trăm tuổi để nhìn tôi hạnh phúc, nhưng tôi thực sự hy vọng họ sẽ sống cho đến khi tôi bảy mươi, tám mươi tuổi, đi với tôi cả cuộc đời này. Tôi sẽ trân trọng khoảng thời gian còn lại, trân trọng thời gian còn được ở bên và đón nhận tình yêu của họ. Đời người rất ngắn, nên tôi muốn làm cho họ hạnh phúc đến hết sức có thể. Tôi rất muốn cảm ơn họ, cảm ơn họ đã sinh ra tôi, yêu thương tôi, cũng cảm ơn họ làm tôi nhận ra rằng, tôi là người hạnh phúc nhất trên thế gian này…

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com
Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Group: Hội Tự Apply học bổng Trung Quốc

Group chia sẻ, hướng dẫn, hỗ trợ tự Apply học bổng Trung Quốc

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com
Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Group: Hội Tự Apply học bổng Trung Quốc

Group chia sẻ, hướng dẫn, hỗ trợ tự Apply học bổng Trung Quốc

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容