Có những kẻ biến thái nào xung quanh bạn không? ( phần 7/9)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Anh ta dường như có chủ ý, và anh đã lên kế hoạch trong một thời gian dài.

 “Cô có thích không, món quà của tôi tặng ý.” Anh ta hỏi, “Cô thấy sao, sợi dây trong những bức ảnh đó được coi là di vật của Tiểu Mẫn. Tôi đặc biệt tìm lại để gửi cho cô đấy.”

 Tôi nghiến răng nghiến lợi không nói gì.

 “Những tấm ảnh đó không chỉ của Tiểu Mẫn. Những tấm ảnh của tôi cũng đủ khiến Tiểu Mẫn nổi tiếng một thời gian. Tin rằng người làm chị như cô cũng mong rằng em gái mình sau khi chết không bị quấy rầy sự trong sạch và bị hủy hoại thanh danh đâu nhỉ.”

 Anh ta đe dọa tôi bằng những chiêu trò mới.

 Từ sự an toàn của Lương An, đến tay của tôi, rồi đến cả thanh danh của Tiểu Mẫn, anh ta không tiếc sức dồn tôi vào đường cùng, đẩy tôi về phía trước từng chút một, khiến tôi gần như phát điên.

 “Trần Tùy Viễn, anh đã bao giờ nuôi thú cưng chưa, có bao giờ anh bị thú cưng của mình cắn không?” Tôi thực sự phải cảm ơn sự điên rồ của anh ta, chính sự điên rồ ấy đã làm tôi muốn đồng quy vu tận với anh ta, “Khi anh làm một con mèo bị đau, nó sẽ cào lại anh, anh có biết không? “

 Trần Tùy Viễn không chút nghĩ ngợi, sau khi nghe những lời này liền trở nên hưng phấn: “Hứa Tâm, rốt cuộc cô vẫn cự tuyệt tôi. Nói cho tôi biết, cô định làm gì để cào tôi?”

 “Nếu,” tôi nói từng chữ, “Tôi cũng chết thì sao?”

 Nhưng tôi không nói hết những gì tôi đang nghĩ trong đầu. Nếu tôi thực sự chết, con dao nhất định sẽ xuyên qua tôi và xuyên qua cả anh ta.

 “Chúng ta làm một cuộc giao dịch đi, Hứa Tâm.” Rốt cuộc thì anh ta cũng lo lắng, “Một tháng, cô để cho tôi lấy thứ tôi muốn trong một tháng, nếu 30 ngày sau mà cô vẫn còn không không cam lòng muốn rơi xuống vực thẳm này, tôi sẽ để cho cô đi. Từ nay về sau không còn vướng bận nữa.”

 Lần này, thay vì bức xúc, anh ta buông lỏng sợi dây: “Tôi sẽ cho cô một thời gian suy nghĩ về nó, sau đó hãy gọi cho tôi.”

 Đồng thời, anh ta cũng nói với tôi: “Đúng như cô mong đợi, chiếc điện thoại này có định vị, tôi biết cô đang ở đâu bất cứ lúc nào. Nếu cô tắt hoặc vứt nó đi, tôi sẽ cho rằng cô đã từ chối vụ giao dịch này. Tất nhiên, tôi không thể đảm bảo mình sẽ làm gì khi trở nên tức giận.”

 Điều tôi không mong đợi là điều tôi sợ nhất cuối cùng đã bùng phát vào thời điểm này.

 Một ngày sau, mẹ tôi gọi điện thoại cho tôi, tôi biết rằng rốt cuộc thì giấy không gói được lửa.

 “Mẹ đang ở nhà ga xe lửa.” Sự giả vờ bình tĩnh của mẹ tôi khiến tôi như bị dao cắt.

 Mẹ tôi vẫn biết, bản năng làm mẹ dễ dàng xuyên thủng sự che giấu của tôi.

 Mẹ tôi nói rằng bà ấy bị tức ngực vào lúc 3 giờ sáng, sau khi tỉnh dậy, mẹ tôi đổ mồ hôi lạnh, bà ý thức được sự tử ly biệt thê lương.

 Kết quả là ma xui quỷ khiến thế nào mà mẹ tôi lại lên diễn đàn của trường Tiểu Mẫn, mồm năm miệng mười nghị luận, chứng thực dự cảm chẳng lành của mình.

 Nước mắt lưng tròng, tôi hạ giọng để che đi tiếng khóc của mình: “Mẹ ơi, đợi con với, con đón mẹ về, chúng ta cùng nhau đi gặp Tiểu Mẫn nhé.”

 Khi tôi đang lái xe đến ga xe lửa, điện thoại đổ chuông không đúng lúc.

 Trần Tùy Viễn, anh ta đi sau như một cái bóng, và sẽ không để tôi đi.

 “Hiện tại tôi không có thời gian nói chuyện với anh.” Giọng điệu của tôi có phần phục tùng, “Anh cho tôi một chút thời gian, nếu còn có chuyện gì, ngày mai tôi đi tìm anh.”.

 “Ngày mai? Ngày mai cô còn ở đây không? Hứa Tâm, cô ra ga xe lửa đi đâu? Ở ga xe lửa làm gì. Cô không muốn giao dịch với tôi phải không? Cô  không gánh chịu được hậu quả nên muốn chạy sao? “

“Trần Tùy Viễn, tôi sẽ không chạy trốn, tôi sẽ đối mặt với tất cả những điều này. Hơn nữa, ngay cả khi tôi trốn thoát, tất cả những điều này sẽ kết thúc sao?”

  “Đúng vậy, cô rất thông minh, nhưng vẫn không nên đi về hướng ga xe lửa. Lái xe nhanh như vậy khiến tôi lo lắng đó.” Anh ta cười hài lòng, “Hứa Tâm, nhìn kính chiếu hậu đi. “

  Tôi quay đầu lại, một chiếc Cayenne quen thuộc, cửa sổ kéo xuống, và một bàn tay vươn ra làm động tác chụp ảnh về phía tôi.

  Thật là một âm hồn không tan.

  “Quay đầu lại, đi con đường tôi đã nói, nếu không, tôi sẽ đâm đầu vào.”

  Đây là đường cao tốc trên cao, tôi không chắc anh ta có thực sự lấy mạng sống của mình ra đùa giỡn hay không nên tôi không dám mạo hiểm.

  Xe tôi giảm tốc độ và rẽ vào con hẻm mà anh ta chỉ.

  “Vậy thì phải đi như thế nào?” Trước khi giọng nói vang lên, chiếc xe hơi va chạm một chút, tôi đã nghe thấy một tiếng “cạch”.

  Đó là một chiếc lốp bị xẹp.

  “Xuống xe ngồi bên cạnh tôi.” Nghe điện thoại, Trần Tùy Viễn hài lòng đưa ra chỉ thị tiếp theo sau lưng, tất cả những thứ này chẳng qua là đan cài mà anh ta đã sắp xếp.

  Để chứng minh sự cứng đầu của toi ngu ngốc đến mức nào khi lấy trứng chọi đá.

  Lần trước Lương An bị tai nạn xa, lần này bị xẹp lốp, lần sau thì sao?  Ai đã đổ máu, hoặc chết?

  Tôi ngồi vào ghế lái, thở hồng hộc, một lúc lâu, tôi mới từ bỏ vùng vẫy, lê từng bước rồi lên xe anh ta.

  “Tôi sợ cô chạy mất. Tôi không còn cách nào khác. Cô hãy thông cảm cho tôi.” Trần Tùy Viễn chỉnh lại sợi tóc trên trán, nhìn vào đôi mắt kinh hãi của tôi, “Cô muốn tới ga xe lửa à? Còn tự mình tự lái xe đến, muốn đón người nào sao? Tôi sẽ đưa cô đi, tôi vẫn chưa gặp bạn bè của co bao giờ nhỉ. “

Mời bạn đón xem phần sau ở blog.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容