[Zhihu] Truyện ngắn: Tôi quên mất lý do mình tự sát (Phần 15/15)

15. Người khao khát tương lai

Ngày Giang Dương tự vẫn, cặp sách của tôi bị đám người của Mộ Dung Tuyền ném vào phòng vệ sinh. Tôi ngồi xổm xuống nhặt, lại bị một thằng đạp ngã trên mặt đất. Mộ Dung Tuyền đứng ở một bên ngắm nghía móng tay, làm như không có chuyện gì xảy ra. Trước kia rõ ràng cậu ấy không như vậy.

Mùa hè năm trước tôi bắt đầu bước chân vào trường trung học. Người lớn nói với tôi, rằng lên trung học giống như cuộc đời bước sang một trang hoàn toàn mới, là mốc quan trọng của đời người. Tôi sẽ không còn là đứa trẻ bị bắt nạt thì chạy về nhà khóc nữa. Tôi sẽ cao hơn, khỏe hơn, sẽ kết bạn được với rất nhiều người, sẽ được tham gia các hoạt động của đoàn đội. Lòng tôi tràn đầy chờ mong. Nhưng lên đây rồi cũng chẳng khác gì so với năm học cấp 2. Ở trong lớp tôi vẫn lủi thủi một mình, chẳng ai để ý đến sự tồn tại của tôi cả. Nhưng Mộ Dung Tuyền là ngoại lệ. Khi tôi bị cả lớp cô lập, chỉ có cậu ấy vẫn cười ngọt ngào với tôi, còn ân cần chỉ cho tôi lỗi sai trong vở bài tập. Vì nụ cười của cậu ấy mà tôi đã đổ cái rầm.

Quét dọn lớp học, mua đồ ăn vặt lên lớp, đeo cặp sách hộ cậu ấy, tôi đều vui vẻ mà làm. Chỉ cần cậu ấy mỉm cười với tôi một chút, nhẹ nhàng nói tiếng cảm ơn, tôi sẽ thấy thế giới này ngập tràn ánh sáng.

Tất cả vẫn yên ổn cho đến khi nhật kí của tôi bị một cậu bạn trong lớp trộm, đọc to những lời tỏ tình tôi viết về Mộ Dung Tuyền cho mọi người cùng nghe, tiết lộ bí mật tôi chôn giấu tận đáy lòng nhẫn tâm công khai trước bàn dân thiên hạ.

Trong tiếng xôn xao bàn tán, tôi lén nhìn sang chỗ Mộ Dung Tuyền, thấy cậu ấy cũng đang nhìn tôi chằm chằm. Trong mắt cậu ấy không có một ý cười nào hết, mà tất cả đều là chán ghét. Từ đó trở đi tôi chính thức bị bắt nạt, bị cười nhạo, bị làm nhục. Ai cũng cố ý châm chọc, khiêu khích tôi.

“Thật là không biết trời cao đất dày, lại dám trêu chọc Mộ Dung Tuyền.”

“Ai mà chẳng biết Mộ Dung Tuyền thích Giang Dương khối 12 chứ, cậu điếc không sợ súng đấy à.”

“Giang Dương vừa đẹp trai vừa có tiền. Cậu còn không cả bằng nửa góc của anh ấy, có tư cách gì thích Mộ Dung Tuyền?”

“Thế nên mới nói, đã hạ đẳng còn không biết tự lượng sức mình, thấy người ta tốt với mình một tí đã tớn cả lên.”

“Eo ơi, loại rác rưởi này mà cũng đòi sánh với Giang Dương á?”

Cái tên Giang Dương như sét đánh ngang tai cứ thế bước vào cuộc sống của tôi. Dù tôi có cố gắng đến đâu chăng nữa cũng không thoát được cái bóng của anh ta.

Hôm đó tôi làm trò cười cho Mộ Dung Tuyền, ngồi chồm hỗm trên nền phòng vệ sinh nhặt từng quyển sách lên cho vào cặp sách. Sau đó tôi lảo đảo đứng dậy đi lên sân thượng.

Tôi nghe thấy phía sau có người nói: “Chẳng lẽ thằng ranh này chạy đi tự tử à?”

Mộ Dung Tuyền cười lạnh: “Đã thế thì cứ để cho cậu ta nhảy, chết được thì tốt, đỡ chướng mắt.”

Tôi đi lên sân thượng, phơi cặp sách và sách giáo khoa ướt sũng dưới ánh mặt trời. Xong xuôi tôi dựa vào lan can ngẩn người nhìn lên trời. Cho đến tận khi có một bàn tay vỗ lên vai tôi: “Này cậu nhóc, cậu có chuyện không vui à?”

Tôi quay đầu lại, người đó chẳng phải ai khác lại là anh khóa trên Giang Dương trong truyền thuyết. Trong trường anh ta rất nổi tiếng, Mộ Dung Tuyền còn rất thích anh ta, nên tôi muốn không biết anh ta cũng không được.

Khi Giang Dương chơi bóng rổ trên sân thể dục, xung quanh luôn có đám con gái xúm lại hò hét chói tai. Tôi đứng trên ban công lớp học thường nhìn thấy anh ta ở phía xa dắt bóng đột phá vòng vây ném chuẩn xác vào rổ. Mộ Dung Tuyền bình thường trước mặt mọi người ngang ngược nhưng chỉ cần có mặt Giang Dương thì cậu ấy luôn cẩn thận núp vào một góc, ngay cả dũng khí đem chai nước đá đến trước mặt hắn như những người khác cũng không có. Đây chính là thích.

Hiện giờ người mà Mộ Dung Tuyền thích lại đang đứng ngay trước mặt tôi cau mày, nhìn rất nghiêm túc. Chắc là anh ta cho rằng tôi lên đây nhảy lầu tự tử cũng nên. Chắc là như vậy rồi, nên hắn mới túm lấy bả vai của tôi sợ tôi nhảy xuống.

Tôi không cả dám nhìn thẳng anh ta, cúi đầu thật thấp: “Em lên đây phơi sách, không phải nghĩ quẩn gì đâu.”

Giang Dương ngẩn người, lúc này mới phát hiện trên mặt đất phơi đầy sách giáo khoa, mỉm cười tự giễu. Sau đó Giang Dương không để ý đến tôi nữa mà rút một điếu thuốc lá ra. Tôi và anh cùng nhau dựa vào lan can, hắn nhả khói vào không khí. Tôi bị khói tràn vào mũi ho khan vài tiếng.

Giang Dương nghe thấy quay đầu sang nhìn tôi, dùng khuỷu tay huých mạnh vào người tôi, rút một điếu nữa ra: “Làm một điếu?”

“Hút thuốc không tốt cho sức khỏe!” Tôi nói.

Giang Dương cười khẩy, gió thổi làm bay tàn thuốc của anh, mùi thuốc lá thoang thoảng tràn ngập khoang mũi tôi. Anh nhìn trời xanh, tôi nhìn anh, rồi lại nghe anh thấp giọng nói: “Dù chuyện gì xảy ra đi nữa cũng không được tự tử.”

Trong lòng tôi thầm trả lời anh: “Nói đúng lắm.”

Sách được phơi nắng rất nhanh khô, tôi thu dọn chuẩn bị rời đi. Trước khi đi tôi còn cúi xuống nhặt đầu lọc anh vứt trên nền đất, nhìn bóng lưng của anh nói: “Tạm biệt.”

Anh không nói câu nào, thậm chí còn không thèm quay đầu lại nhìn tôi một cái. Khi tôi đi được bậc cầu thang đầu tiên, tiếng chuông điện thoại của Giang Dương reo lên. Tôi cũng không biết tại sao lúc đó tôi lại dừng lại nữa. Tôi quay đầu lại nhìn, thấy Giang Dương ngẩn người nhìn điện thoại vài giây mới nhấc máy. Lúc đầu anh trầm mặc không nói gì, sau đó thấp giọng nói: “Chị còn nhớ em đã từng nói nếu sau này chị không tìm được việc em sẽ nuôi chị cả đời không?”

Chắc là anh đang nói chuyện với bạn gái, trong đầu tôi nghĩ thế. Sau đó hắn nói gì nữa thì tôi nghe không rõ, cũng chẳng phải chuyện gì to tát nên tôi xoay người chuẩn bị rời đi.

Một trận gió thổi tới, xấp bài thi trong ngực tôi theo gió bay ra ngoài, bay qua khe cửa của sân thượng. Tôi tiến lên hai bước định nhặt nó lên thì thấy Giang Dương không biết từ khi nào đã cúp máy rồi đi đến chỗ lan can, nhảy lên trên. Tôi theo bản năng bổ nhào về phía rước, kịp bắt được tay của anh. Giang Dương như từ trong mộng tỉnh lại, mở to mắt nhìn tôi. Người hắn treo lơ lửng giữa không trung, tôi sống chết cầm chặt tay anh, run rẩy nói: “Chẳng phải anh vừa nói rằng, dù chuyện gì xảy ra đi nữa cũng không được tự tử, anh đùa em đấy à?”

Giang Dương vô lực cười khổ: “Có một số chuyện, chỉ còn cách dùng cái chết mới giải quyết được.”

Anh không muốn chết. Tôi nhìn thấy trong mắt anh khát vọng sống rất mãnh liệt. Sức nặng trên tay dần tăng lên, tôi cố hết sức giữ chặt tay Giang Dương, trên cổ tay anh đã hiện ra vết hằn đỏ.

“Còn sống là còn hy vọng.” Tôi cắn răng nói.

“Hy… vọng?” Giang Dương nhìn tôi, nhưng tôi không thể đoán được anh đang nghĩ gì.

“Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.” Tôi cười cho anh nhìn, nhưng tôi biết nụ cười lúc này của mình rất khó coi.

“Mặt trời ngày mai vẫn mọc bình thường, trời vẫn sáng, người thích anh vẫn thích anh. Tất cả rồi sẽ ổn thôi.”

Anh nhìn tôi chằm chằm, đột nhiên dùng sức bắt lấy lan can, nói: “Cậu nói đúng lắm, hơn nữa cũng đến kì nghỉ hè rồi, bây giờ mà chết thì mệt lắm.”

“…..”

Tôi thở hắt ra kéo anh lên, tự dưng lại thấy sách giáo khoa và bài thi rơi đầy đất. Huhu, vì vội cứu Giang Dương nên tôi đã thuận tay ném chúng xuống mất rồi.

Trong một khoảnh khắc, khuôn mặt của Mộ Dung Tuyền hiện lên trong đầu tôi. Cậu ấy chán ghét ra lệnh cho tôi tránh xa cậu ấy, cậu ấy ném giẻ lau bảng vào người tôi, cậu ấy ngoắc tay ra lệnh bọn nó ném cặp sách của tôi vào bồn cầu. Còn có khuôn mặt tươi cười của cậu ấy nhìn tôi lúc ban đầu. Nếu như không có Giang Dương, cậu ấy có như lúc đầu chỉ lỗi sai trong vở bài tập cho tôi không? Trong tâm trí của cậu ấy sẽ không phải đều là anh đúng không? Cậu ấy sẽ không ghét tôi rồi tùy tiện chế giễu, làm nhục tôi đúng không?

Tôi đang làm cái gì thế này? Tại sao lại muốn đi lên kéo anh ta lại? Tại sao lại muốn ngăn cản anh ta tự sát? Tại sao phải nói với anh ta, còn sống là còn hy vọng, rồi cái gì mà mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi? Tôi đột nhiên giác ngộ sâu sắc, trong nháy mắt tất cả những oán hận, đố kị xâm chiếm lấy tâm trí tôi.

Mọi chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Tôi nhìn khuôn mặt của Giang Dương, anh đang chờ tôi kéo mình lên. Tôi chầm chậm buông lỏng tay đang nắm lấy tay anh ra, nói với anh: “Em kiệt sức rồi. Anh cố gắng nắm lan can một lúc đi, em chạy đi tìm người giúp.”

Giang Dương bất lực nhìn tôi, vừa rồi đã làm tiêu hao không ít sức của anh. Bây giờ anh chỉ đủ sức bắt lấy lan can, nhưng vẫn cố chống đỡ nhìn tôi cười: “Anh chờ cậu.”

Tôi xoay người, việc đầu tiên làm là nhặt xấp giấy thi và sách giáo khoa lên, tôi còn nhặt cả đầu lọc thuốc nữa. Tôi không dám quay đầu lại nhìn Giang Dương đang chật vật chống đỡ, chạy như bay xuống tầng. Trên đường từ tầng thượng xuống tôi gặp vài người đi ngang qua, chỉ cần tôi ngăn họ lại, dẫn họ lên sân thượng thì vẫn còn cứu được Giang Dương. Nhưng tôi không tài nào mở miệng được, não và lưỡi như cùng nhau đình chỉ vậy, hai chân của tôi bây giờ chỉ muốn chạy trốn thôi. Tôi vội vã muốn chạy ra khỏi trường học, xua tan đi hình ảnh Giang Dương khẽ mỉm cười nói chờ tôi. Nhưng khi tôi vừa chạy đến cửa tầng dưới cùng, Giang Dương lao theo gió rơi xuống dưới chân tôi.
Tôi cúi đầu thấy giày mình còn dính máu, bỗng nhiên bừng tỉnh.

Anh chờ cậu.

Giang Dương nằm trong vũng máu, mắt vẫn mở nhìn tôi chằm chằm. Hai tay tôi run rẩy kịch liệt, sách trong ngực trượt khỏi tay rơi đầy đất. Còn bài thi thì bay lả tả xuống mặt Giang Dương. Mới vừa rồi đôi mắt của anh còn trợn trừng nhìn tôi, anh chết không nhắm mắt.

Xe cấp cứu nhanh chóng tới nơi mang thi thể của Giang Dương đi. Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Người tôi lạnh toát nhìn thấy Giang Dương ở đằng xa, không mất sợi tóc nào đứng dưới tầng. Chính xác mà nói, bây giờ anh là ma. Anh còn vẫy tay chào tôi nữa. Cho nên ngày hôm đó ở phòng tự học thấy hắn xuất hiện, tôi còn tưởng là anh quyết tâm quay về tìm tôi báo thù.

Nhưng mà…. “Tôi đã quên lý do mình tự sát”. Đèn phòng vệ sinh mờ ảo lúc sáng lúc tối, anh nghiêng đầu thoải mái nhìn tôi cười: “Nhóc giúp anh đi điều tra đi.”

Anh quên rồi, quên mất lý do chính mình tự sát, quên tất cả những chuyện không vui trước đây, và… quên cả tôi. Có điều, việc này cũng không làm giảm nỗi sợ hãi của tôi. Nhưng tôi không còn chỗ nào trốn cả, chỉ cần tôi còn học ở đây ngày nào là ngày đó anh sẽ tìm ra tôi. Anh giống như làm tròn nhiệm vụ đi tới đi lui bên người tôi như hình với bóng. Thậm chí có lúc tôi còn tuyệt vọng đến nỗi muốn chuyển trường.

Nhưng ngày hôm đó khi tôi bị nhốt trong phòng dụng cụ đã thay đổi tất cả.

Tôi sợ bóng tối từ nhỏ, còn sợ cả không gian khép kín. Ở trong phòng dụng cụ tối tăm chật hẹp, tôi hoảng loạn đến không kiềm chế nổi. Tôi cứ nghĩ đến chuyện mình bị nhốt ở đây một đêm, trong lòng tràn ngập sợ hãi và tuyệt vọng. Nhưng chính Giang Dương đã xua tan đi nỗi sợ đó. Tuy anh thường mất kiên nhẫn nhíu chặt mày, ngoài miệng hùng hùng hổ hổ, còn nhân cơ hội này ép tôi đi điều tra lý do anh tự tử. Nhưng anh lại giống như ánh sáng trong đêm đen, chiếu sáng cả không gian chật hẹp u tối này, làm tôi dần thấy yên tâm hơn, thậm chí còn có cảm giác an toàn. Đêm đó chúng tôi ngôi trên nệm trong phòng dụng cụ, anh kể mấy chuyện cười nhảm nhí cho tôi nghe. Nếu tôi mà không cười, anh sẽ làm mặt xấu trợn mắt nhìn tôi, đến khi tôi cười hề hề làm lành anh mới lấy lại giọng kể tiếp.

Thật ra… Anh cũng không đáng sợ như vậy. Tôi dần dần quen với việc anh đi theo mình, quen nhìn khuôn mặt cợt nhả của anh, quen với việc anh nói bậy mỗi khi mất kiên nhẫn, quen với nụ cười nửa miệng của anh, quen với việc mỗi ngày anh đút tay túi quần xuất hiện trước cổng trường, nói với tôi một câu chào buổi sáng.

Anh là người bạn đầu tiên và cũng là duy nhất của tôi.

Bạn, chữ này thật ấm áp làm sao.

Nhưng người bạn như ánh mắt trời mang cho tôi vô vàn ấm áp này, lại chính là người bị tôi hại chết. Anh vẫn không hay biết gì hết, vẫn đi theo tôi như hình với bóng, nhíu mày với tôi, cười với tôi, thậm chí còn chủ động giúp tôi nghĩ cách theo đuổi Mộ Dung Tuyền.

Nỗi hối hận trong lòng tôi càng lúc càng đậm. Nếu lúc đó tôi không buông tay ra thì tốt biết mấy. Chúng tôi sẽ cùng nhau đọc truyện tranh, cùng nhau xem đá bóng, cùng nhau nói chuyện phiếm. Có đôi khi tôi còn nghĩ chúng tôi cứ như vậy cả đời cũng tốt.

Nhưng đây chỉ là những suy nghĩ trong lòng tôi thôi. Khi Giang Nam bình tĩnh nói: “Giang Dương vì tôi nên mới tự sát”, tôi thật sự đã giơ tay lên định cho chị ta một bạt tai. Nhưng nghĩ lại, tôi không có tư cách để tát chị ta, vì thật ra mọi chuyện là do tôi mới đúng.

Ở thời khắc cuối cùng người cho Giang Dương hy vọng sống tiếp là tôi, người buông tay Giang Dương… cũng là tôi.

Tôi mới là kẻ không nên được tha thứ.

Giang Nam ghé vào tai tôi nhẹ giọng nói: “Sớm muộn gì nó cũng nhớ ra thôi.”

Sớm muộn gì anh cũng nhớ ra thôi… Sớm muộn anh sẽ khôi phục được trí nhớ, sớm muộn gì anh cũng sẽ nhớ ra, chị gái anh yêu thương nhất và người bạn anh trân trọng nhất lại chính là lý do khiến anh phải chết. Sớm muộn mặt trời nhỏ Giang Dương luôn lạc quan, vô ưu vô lo sẽ biến thành một oán hồn mang trong mình đầy thù hận và đau khổ. Khuôn mặt tươi cười ấm áp kia tôi sớm muộn cũng không được nhìn thấy nữa.

Tôi không có đủ dũng khí tưởng tượng ra cảnh khi Giang Dương biết được sự thật sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt như thế nào, tôi nghĩ cũng không dám nghĩ.

Tôi đồng ý với Giang Nam sẽ giúp bọn họ cho Giang Dương siêu thoát. Sau đó tôi và Giang Dương cùng nhau đi đến từng ngõ ngách của trường học, nơi nào cũng có dấu chân của hai chúng tôi. Anh hoàn toàn không biết gì hết đi dạo cùng tôi, chỉ nghĩ rằng tôi đột nhiên nổi hứng muốn đi dạo quanh trường. Anh sẽ không ngờ được tôi đang suy tính muốn lưu lại những kí ức tốt đẹp cùng với anh, những kí ức cuối cùng.

Chúng tôi đi vào sân thể dục, Giang Dương lại trưng ra tư thế ném rổ tiêu chuẩn nhìn ánh mắt sùng bái của tôi đắc ý nói: “Thằng nhóc kia, lại đây luyện bóng đi, rồi tranh thủ vào đội bóng, cuỗm cái chức đội trưởng, đến lúc đó không lo không có gái theo.”

Tôi ho khan: “… Em không muốn được gái theo gì hết.”

“Không muốn gái theo chẳng lẽ muốn giai theo à?” Giang Dương xấu xa nhìn tôi.

Tôi lúng lúng nghiêm mặt không nói lời nào.

Giang Dương cười khẩy, lại lập tức trở nên nghiêm túc: “Đến lúc đó, trọng trách dạy Mộ Dung Tuyền ném rổ giao lại cho cậu đấy.”

Tôi sửng sốt, nhìn trên mặt anh thật sự đang nghiêm túc, lồng ngực thấy hơi khó chịu.

Sau đó chúng tôi lại đến phòng dụng cụ. Giang Dương ngồi xổm trước cửa phòng dụng cụ nói: “Lần sau nếu có bị nhốt lại nữa thì uống sữa Fami chắc khỏe xương rồi dùng hết sức mà đạp cửa ra, anh quan sát kĩ rồi, cái cửa này cũ đến rỉ sắt rồi ấy, một đạp là bay.”

Không đạp được cũng chẳng sao, dù sao thì cũng có anh ở bên cạnh tôi mà. Tôi rất muốn nói với anh câu này, nhưng lời ra đến miệng rồi lại nuốt xuống, biến thành: “Ừm.”

Tiếp theo chúng tôi đi thư viện.

“Lúc anh mày còn sống chưa đặt chân vào thư viện bao giờ luôn ấy.” Giang Dương đứng trước một hàng giá sách, bộ quần áo trắng đồng phục trên người hắn làm hắn trở nên dịu dàng, nhìn qua còn tưởng là cậu học trò ngoan ngoãn đến thư viện đọc sách nữa chứ.

“Mấy hôm nay đi theo cậu đến đây đọc truyện tranh, cảm giác cũng không tệ.” Giang Dương tiếp tục nói. Anh dường như nhìn trúng một cuốn sách như giá, vươn tay định lấy nó, kết quả tất nhiên là xuyên qua.

Tôi chợt thấy sống mũi cay cay, vươn tay rút ra cuốn sách mà anh muốn, thấy trên mặt bìa là dòng tiêu đề “Nơi tôi có thể luôn chạm tay vào cậu”.

Nơi tôi có thể luôn chạm tay được vào cậu. Chúng ta mãi mãi sẽ không chạm được nhau…

Ở căn tin, Giang Dương cứ mãi lải nhải, nào thì đâu là đồ ăn ngon, đâu chỉ là cứt chó.

“Cậu không thấp, chẳng qua là gầy quá. Anh mày chỉ cần thổi một cái là cậu đã bay ra tận cổng trường rồi.” Giang Dương nhìn tôi từ trên xuống dưới đánh giá. Bỗng nhiên hắn để mặt vào sát mặt tôi nhẹ nhàng thổi khí.

Tôi đen cả mặt: “Anh thổi thật đấy à.”

“Thế nên là…” Giang Dương lấy tay che miệng ho: “Để không bị tôi thổi đi mất, cậu phải ăn nhiều vào.”

“Ừ.” Tôi gật đầu cười.

Giang Dương thuận tay chỉ vào ô cửa thứ 2: “Chị gái ở chỗ đó cho cơm nhiều nhất, cho thịt cũng nhiều, thìa cũng rất sạch, về sau xếp hàng mua cơm nhớ mua ở ô cửa số 2 rõ chưa.”

Tôi kinh ngạc nhìn Giang Dương, đến chi tiết nhỏ này mà anh cũng để ý kĩ thế.

Giây tiếp theo tôi nghe thấy anh vuốt cằm nói: “Mà cẩn thận đấy, chị gái đó hung dữ dã man.”

“…..”

Nơi cuối cùng chúng tôi đi là bể bơi. Tôi và Giang Dương đứng song song ở thành bể. Cảnh tượng ngày đó bị Trần Hoa Sam túm cổ ném xuống nước vẫn còn hiện rõ trước mặt. Tôi vẫn nhớ như in vẻ mặt đau khổ và tuyệt vọng của anh, tôi nhớ từng chút từng chút một.

Mấy hôm trước Trần Hoa Sam và Viên Lễ chết rồi. Tôi nghe nói Trần Hoa Sam đi xe máy chở Viên Lễ không may đâm vào cột điện bên đường. Viên Lễ ngồi sau bị văng xa 3 thước, đầu đập xuống nền đất xi măng, còn Trần Hoa Sam bị linh kiện xe máy đâm thủng ngực. Tôi không nói chuyện này cho Giang Dương biết. Tuy hai người họ đúng là đã phản bội anh, nhưng chắc chắn anh không hy vọng bọn họ phải đền mạng, thậm chí còn đau lòng vì họ. Giang Dương chính là kẻ ngốc nghếch, lương thiện như vậy đấy.

Tôi xoay mặt nhìn anh, thấy anh cũng đang nhìn mình. Chúng tôi đứng đó mặt đối mặt, gió thổi nhẹ qua má tôi, hơi ngưa ngứa, mà tay tôi cũng chẳng rảnh đưa lên gãi. Không biết qua bao lâu, Giang Dương mở miệng phá vỡ bầu không khí im lặng: “Nhảy xuống đi.”

“Hả??”

“Cậu phải học bơi.” Anh nhiêm túc nói.

Tôi lùi về phía sau hai bước: “Em sợ nước.”

“Càng sợ thì càng phải vượt qua.” Giang Dương làm thật, anh vươn tay muốn đẩy tôi nhảy xuống.

Tôi quay đầu đi thẳng, phía sau là tiếng anh rống giận: “Mẹ nó nữa, sao cậu cứ như thằng đàn bà thế!”

Tôi chạy càng nhanh hơn, anh rất dễ dàng đuổi kịp tôi: “Thôi được rồi, không ép cậu nữa.”

Tôi thở phào, sau đó nghe thấy anh lầu bà lầu bầu bên tai: “Ngày tháng về sau còn dài, có thời gian anh lại bắt cậu nhảy xuống học bơi.”

Ngày tháng về sau còn dài….. Tôi chợt sững lại.

“Sao thế?” Giang Dương nhướng mày.

“Không có gì.” Tôi cười với anh: “Em sẽ học bơi.”

Anh hài lòng gật đầu, hai tay lại đút vào túi quần, đi lên phía trước tôi, chỉ để cho tôi nhìn thấy gáy của anh. Tôi chầm chậm đi phía sau anh, dùng khẩu hình miệng nói với bóng dáng của anh “Thật xin lỗi”.

Cuối cùng tôi cũng trở thành kẻ phản bội, thật xin lỗi.

Không thể giữ lời hứa ở bên anh cả đời, thật xin lỗi.

Giang Dương dường như cảm nhận được điều gì đó quay đầu lại nhìn tôi, khóe miệng cong lên mang theo ý cười, nhưng nụ cười này rất khác thường. Tôi cố gắng muốn nhìn anh thật kĩ, anh lại càng xoay mặt đi.

Ngày hôm sau, thầy Lý không đến trường. Lớp chúng tôi lại đổi chủ nhiệm. Chủ nhiệm mới vẻ mặt đau thương thông báo với chúng tôi:

“Hôm qua nhà thầy Lý có trộm, vì thầy ấy cố hết sức phản khác nên bị tên trộm thẳng tay giết hại. Đến bây giờ cảnh sát vẫn chưa bắt được kẻ trộm nữa. Mong các em nhìn vào hoàn cảnh của thầy Lý mà chú ý an toàn.”

Tôi ngây người, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh. Viên Lễ, Trần Hoa Sam, thầy Lý, từng người từng người đều chết cả rồi. Những chuyện này thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao? Tôi ngẩng đầu nhìn Giang Dương vẫn đứng ở cửa lớp học nhìn tôi cười. Đầu tôi nặng trĩu, cố gắng xua tan đi suy nghĩ trong đầu.

Tất cả chỉ là ngoài ý muốn. Đúng, nhất định chỉ là ngoài ý muốn thôi.

Thầy Lý đã chết rồi, tôi cứ tưởng chuyện cho Giang Dương siêu thoát gặp trở ngại, nhưng lại nhận được điện thoại của Giang Nam.

Chị ta bình tĩnh nói: “Tôi sẽ tìm một pháp sư khác, tóm lại là Giang Dương sắp phải biến mất.”

“Có thật là chị muốn tốt cho Giang Dương không?” Tôi nói.

Giang Nam cứng họng, tôi lại tiếp tục nói: “Chị có chắc chắn thầy Lý, hay là vị pháp sư nào khác có thể thành công làm cho Giang Dương siêu thoát không? Loại chuyện này không ai có thể chắc chắn được cả. Nếu Giang Dương không lên trời được mà bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, hay hồn phi phách tán, không chốn dung thân, chị cũng không quan tâm sao?”

Giang Nam im bặt, một lúc sau lại cười nhẹ một tiếng: “Dù sao thì cũng chết rồi mà, lên thiên đường hay xuống địa ngục có gì khác nhau đâu?”

Tôi tức giận nắm chặt điện thoại hét to: “Chị chỉ vì bản thân của chị thôi, chị sợ bị Giang Dương hận, chị sợ bị trả thù!”

Giang Nam cũng mất bình tĩnh quát: “Mày thì biết cái gì?! Nếu người hại chết Giang Dương là mày, đêm đến mày có ngủ ngon không? Hay là lúc nào cũng sống trong sợ hãi giống tao? Sợ không biết đến lúc nào sẽ bị nó đòi mạng! Bây giờ Viên Lễ, Trần Hoa Sam, thầy Lý đều chết cả rồi, nếu tao mà không nhanh hành động, người tiếp theo sẽ là tao đấy! Nó nhất định sẽ đến…”

Nếu người hại chết Giang Dương là mày, nếu người hại chết Giang Dương là mày…

Thì đúng… là tôi mà.

“Không phải đâu, không phải đâu.” Mãi cho đến khi điện thoại treo tôi mới hoàn hồn, thều thào tự lẩm bẩm.

Giang Dương không ra khỏi cổng trường được cơ mà. Giang Dương lương thiện như vậy, ngốc nghếch là thế. Dù thế nào đi nữa cái chết của bọn họ chẳng liên quan gì đến Giang Dương cả, tuyệt đối không thể, tuyệt đối không thể là anh được.

“Tiền Tiểu Đạo!” Mộ Dung Tuyền gọi to tên tên, kéo tôi lại hiện thực.

“Tối tan học đưa tớ về nhé.”

“Hả?” Tôi sửng sốt.

Mộ Dung Tuyền đỏ mặt, nhưng ngoài miệng vẫn ngang bướng: “Tớ cũng chỉ là sợ bị bắt cóc nên mới không dám về nhà một mình thôi.”

Tôi bất đắc dĩ gật đầu: “Tớ biết rồi.”

Mộ Dung Tuyền hài lòng xoay người ngồi ngay ngắn lại, rồi cậu ấy lại quay đầu lại nhìn tôi, làm ra vẻ muốn nói rồi lại thôi. Khi tôi sắp không nhịn được nữa đang định hỏi thì cậu ấy lại trừng tôi một cái, xoay đầu đi không thèm để ý tôi nữa.

Haizz, ngay cả Mộ Dung Tuyền bình thường có hung hăng, ngạo mạn, ương ngạnh thế nào đi nữa, rốt cuộc vẫn chỉ là đứa trẻ nhát gan mà thôi. Tôi từng dùng đôi mắt phát sáng nhìn cậu ấy, thậm chí còn vì cậu ấy mà buông tay Giang Dương, bây giờ hình như cuối cùng cũng khiến cậu ấy để ý rồi.

Nhưng chính vì thích cậu, nên tôi đã ấp ủ trong lòng oán hận và đố kị, nên tôi đã chính tay kết liễu cuộc đời của Giang Dương rồi.

Cho nên, tôi không thể không buông tay.

Trên đường đưa Mộ Dung Tuyền về nhà, chúng tôi không nói gì với nhau cả. Khi đi ngang qua đài phun nước ở quảng trường, cậu ấy đột nhiên đứng lại, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, trên mặt dần hiện lên ý cười nồng đậm, miệng thầm đếm: “Một, hai, ba!”

Cậu ấy vừa dứt lời, đài phun nước chợt phun ra tạo thành cột nước rất đẹp. Nước bắn vào mặt tôi, tôi lấy tay lên lau. Mộ Dung Tuyền bỗng nhiên bước đến gần đè lại tay tôi, kiễng mũi chân lên nhẹ nhàng hôn lên môi tôi.

Tôi ngẩn tò te tại chỗ, đầu óc trống rỗng. Ngọn đèn sáng rực và cột nước xinh đẹp, còn đôi mắt của Mộ Dung Tuyền cũng lóe sáng, trông đôi môi bóng loáng thật mềm mại dịu dàng. Tối nay trăng rất tròn và sáng. Khi cột nước hạ xuống, Mộ Dung Tuyền rời đôi môi khỏi môi tôi, nhìn tôi cười: “Thích không?”

“Hả?” Mặt tôi đỏ bừng.

“Cậu nghĩ đi đâu thế? Tôi đang hỏi cậu có thích đài phun nước này không?” Mộ Dung Tuyền hừ lạnh.

Tôi lắp bắp nói: “Ừm, thích.”

“Mặt đỏ cái rắm à, sao cứ như đàn bà thế!” Mộ Dung Tuyền nhăn mày: “Khỏi cần đưa tôi về nữa, tôi tự về, tạm biệt.” Cậu ấy nói xong câu này liền vội vàng rời đi.

Nghĩ kĩ lại thì tôi vẫn nên đưa cậu ấy về tận nhà nên đi theo sau cậu ấy. Cậu ấy mất kiên nhẫn quay đầu lại trừng mắt với tôi: “Đã bảo là không cần đi theo tôi mà!”

Tôi nhìn cậu ấy đi xa dần, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một cảm xúc khác lạ, dù cậu ấy vừa mới hôn tôi, dù tối nay cậu ấy làm nhiều chuyện như vậy.

Buổi sáng hôm sau tôi nhận được điện thoại của mẹ Giang, nói Giang Nam bị đưa vào bệnh viện tâm thần rồi. Đêm qua chị ta ở nhà bỗng nhiên nổi điên, chửi bới loạn cả lên, chẳng ai biết chị ta bị cái gì. Lòng tôi bất giác chùng xuống.

Tôi đi đến chỗ Mộ Dung Tuyền nói: “Ngày đó cảm ơn cậu đã cứu tớ ở bể bơi.”

Mộ Dung Tuyền nhìn tôi như nhìn kẻ điên trừng mắt: “Cứu cậu ở bể bơi? Cậu nói nhảm gì đấy?”

Tôi tiếp tục nói: “Tối hôm qua, đài phu nước rất đẹp.”

Mộ Dung Tuyền không nhịn được nữa vỗ rầm xuống bàn: “Cậu rốt cuộc đang nói linh tinh cái mẹ gì đấy? Cái mẹ gì mà đài phun nước?”

Tất cả những nghi vấn trong lòng tôi đều được lý giải. Tối qua Mộ Dung Tuyền tức giận đã lỡ miệng nói “Sao cứ như đàn bà thế”. Đây là câu cửa miệng của GIang Dương. Hơn nữa, hướng lúc Mộ Dung Tuyền rời đi chính là hướng nhà Giang Dương. Hóa ra là như vậy, làm tôi cứ tưởng nhà của Mộ Dung Tuyền và Giang Dương cùng đường.

Nhưng Mộ Dung Tuyền mấy ngày nay rõ ràng là bị thầy hiệu trưởng phạt ở lại trường học. Một Mộ Dung Tuyền luôn ương ngạnh bắt nạt tôi sao có thể liều mạng nhảy xuống hồ bơi giữa trời mưa to như trút nước cứu tôi chứ. Trần Hoa Sam và Viên Lễ phi xe máy chạy như điên rốt cuộc đang trốn tránh cái gì, chắc chắn có gì đó làm họ hoảng loạn đến nỗi không chú ý mà đâm vào cột điện. Nếu nghĩ kĩ lại, sao tự dưng đang yên đang lành nhà thầy Lý chui đâu ra một tên cướp, trừ khi tên trộm đó là người ông ấy quen. Còn có thể dọa Giang Nam điên loạn, đến mức phải vào trại tâm thần. Chỉ có một khả năng, đó là Mộ Dung Tuyền bị Giang Dương nhập.

Mộ Dung Tuyền ngày nào cũng ở trường, tất nhiên cậu ấy chính là người dễ dàng bị nhập vào nhất. Nhưng mà, tại sao? Tại sao vậy?

Tại sao cuối cùng anh vẫn trở thành một oán hồn? Anh lạc quan, cười tươi như ánh mặt trời, chẳng lẽ tất cả đều là giả sao? Đều là lừa người sao?

Tiếng chuông vào lớp vang lên, tôi đứng dậy máy móc đi về phía cửa lớp.

Mộ Dung Tuyền túm tay tôi kéo lại: “Tiền Tiểu Đạo, chuông vào học reo rồi, cậu còn muốn đi đâu?”

Tôi nhẹ giọng nói: “Tớ muốn đi gặp anh ấy.”

Mộ Dung Tuyền khó hiểu nhăn mày, không biết tôi đang nói nhảm cái gì, nhưng vẫn buông lỏng tay đang giữ cánh tay tôi ra không nói gì nữa. Dưới ánh mắt đăm đăm của cậu ấy tôi quả quyết xoay người rời khỏi lớp học. Tôi muốn gặp anh, muốn chính miệng anh nói cho tôi biết, tất cả chỉ là do tôi nghĩ nhiều mà thôi. Mặc kệ anh nói gì, tôi cũng một lòng một dạ tin anh, dù anh lừa tôi cũng chẳng sao.

Tôi đoán không sai, Giang Dương đang ngồi trên ghế dài ở sân thể dục nhìn đàn em khóa dưới chơi bóng rổ. Tôi đứng phía sau anh, hít một hơi nói: “Anh đã sớm nhớ ra lý do mình tự sát đúng không?”

Lưng Giang Dương chợt cứng lại, từ từ quay đầu lại nhìn tôi. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, tay bất giác nắm chặt. Chúng tôi cứ giằng co như vậy một lúc, cuối cùng Giang Dương thở dài, ánh mắt trở nên vô cùng dịu dàng, thấp giọng nói: “Tối qua anh lấy thân phận của Mộ Dung Tuyền về nhà, nhưng chỉ có mình chị anh ở nhà thôi. Anh còn uống hồng trà do chính tay chị pha cho, nhìn lên tấm di ảnh đen trắng của mình hơi giật mình, cảm giác như đã cách một đời vậy. Chị đang ôm cuốn album của anh xem, ánh mắt của chị ấy chứa đầy đau thương. Lúc ấy trong lòng anh chỉ nghĩ, quên đi, tha thứ cho chị ấy thôi. Vì thế anh đưa tay lên vuốt ve hai má chị ấy, nói với chị ấy rằng: Chị, em yêu chị. Đây là những lời khi còn sống anh luôn muốn nói với chị ấy nhưng chưa bao giờ có dũng khí nói ra. Chị ấy ngẩng đầu lên nhìn anh chằm chằm, giống như đã hiểu ra cái gì, trong mắt ngàn ngập nỗi sợ. Chị ấy ném cuốn album vào người anh, ảnh chụp theo đó rơi đầy trên đất. Anh chỉ muốn ôm chị ấy một cái, nói với chị ấy: Em đã tha thứ cho chị rồi, chị đừng tự trách mình nữa, hãy cố gắng sống thật tốt.” Giang Dương che mặt, tự giễu cười rộ lên: “Chị ấy không bao giờ hiểu được, trên đời này, chị ấy là người quan trọng nhất đối với anh, anh sẽ không bao giờ làm tổn thương chị ấy.”

Tôi vươn tay muốn vỗ vai an ủi Giang Dương, nhưng bàn tay lại dừng giữa không trung.

Giang Dương tiếp tục nói: “Hôm đó anh nghe thấy Viên Lễ và Trần Hoa Sam nói chuyện với nhau, lúc không cẩn thận ngã xuống tầng đã khôi phục được trí nhớ rồi. Anh nhớ lại sự phản bội của Trần Hoa Sam và Viên Lễ, nỗi oán hận của chị, còn có cậu nữa. Khi đó anh nghĩ, mình sống cũng thật thất bại, anh cứ ở cái trường này nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng trước khoảnh khắc anh biến mất, nước mắt của cậu đã rơi trên mặt anh. Cảm giác khi ấy rất ấm áp, làm anh bỗng nhiên cảm thấy lưu luyến thế giới này. Không đúng, là vì cậu nên anh mới lưu luyến. Cậu là người duy nhất anh có thể gửi gắm. Nên anh giả vờ quên đi lý do mình tự sát, cậu cũng giả vờ như chưa từng buông tay.” Giang Dương vươn tay, lòng bàn tay đưa đến gần đôi mắt của tôi, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt còn sót lại.

“Cứ làm như không có chuyện gì xảy ra trải qua một đời đi, không phải rất tốt à? Hôm đó anh trơ mắt nhìn cậu từ từ chìm xuống nước, anh nghĩ cậu chết chắc rồi. Nhưng lại chợt nhìn thấy Mộ Dung Tuyền đi ngang qua. Anh không nghĩ được gì xông lên, muốn gọi con bé qua hồ bơi cứu cậu, nhưng không nghĩ đến âm dương hòa hợp, linh hồn của anh lại nhập được vào thể xác của con bé. Trong khoảnh khắc đó, anh mới phát hiện ra, rằng mình có thể ra khỏi cổng trường, có thể chạm vào bất cứ thứ gì. Nhưng tại sao ngay đến cậu cũng muốn đuổi anh đi?” Anh đau đớn nhìn tôi, làm tôi cứng họng không biết nói gì. Tôi mở miệng muốn giải thích, nhưng cổ họng lại không thể phát ra âm thanh nào.

“Nếu Viên Lễ và Trần Hoa Sam không chết, không biết chừng họ sẽ lại tìm đến làm hại cậu. Nếu Lý gầy còn sống, tôi sẽ bị diệt trừ. Chúng ta không phải đã hứa sẽ ở bên nhau cả đời à? Cho nên không ai được xảy ra chuyện gì hết.” Giang Dương nhìn tôi cười, nụ cười của anh rạng rỡ như ánh mặt trời, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy lạnh sống lưng.

Anh nói: “Anh chưa từng trách cậu, dù hôm đó trên tầng thượng cậu đã buông tay anh, dù cậu đã giúp chị anh và Lý gầy tìm cách diệt trừ anh, anh cũng không trách cậu. Chỉ cần cậu sống tốt, chúng ta cứ như vậy cả đời được không?”

“Gánh trên lưng mấy mạng người sống cả đời sao?” Tôi lắc mạnh đầu, lùi dần về phía sau. Giang Dương bước đến gần tôi, tôi sợ hãi xoay người bỏ chạy. Giang Dương bị tôi bỏ rơi lại phía sau, trên mặt anh bây giờ là biểu cảm gì tôi cũng không biết.

Tôi hay mơ một giấc mơ. Trong mơ Giang Dương không chết, tôi cũng không buông tay anh ra. Tôi gắt gao nắm chặt tay anh, dùng hết sức kéo anh lên. Chúng tôi ngồi trên sân thượng thở hổn hển, một lúc sau nhìn nhau cười haha. Giang Dương đưa tay về phía tôi nói: “Cảm ơn.”

Tôi rụt rè đưa cánh tay mình lên định cầm lấy tay anh, nhưng bàn tay anh lại chuyển hướng đến cổ tôi, nghiến răng nghiến lợi bóp cổ tôi. Nhưng đó chỉ là một giấc mơ mà thôi. Sau khi tôi tỉnh giấc, Giang Dương vẫn nhìn tôi cười như thường lệ, khẩu xà tâm phật trêu đùa tôi.

Chúng tôi đi khắp nơi trong trường. Anh dạy tôi chơi bóng rổ, dạy tôi bơi, dạy tôi tán gái. Ánh mặt trời chiếu xuống người anh làm thân thể anh trở nên trong suốt, đẹp đến nao lòng.

Nhưng nếu như tôi mãi mãi không tỉnh lại thì sao?

Mà tỉnh lại rồi, trong lòng vẫn tràn ngập lo lắng. Trên thế gian này không có mặt trời đâu. Tôi đã từng tin rằng, còn sống là còn hy vọng. Nhưng thế giới này là vậy đấy, đôi khi còn sống chỉ toàn thấy tuyệt vọng mà thôi. Trong đời mỗi người đều phạm sai lầm, không ít thì nhiều, có sai thì mới sửa được, sau đó có thể sẽ được tha thứ. Nhưng cũng có những sai lầm, một khi đã phạm phải lấy tính mạng của mình đổi lấy cũng không thể sửa được nữa.

Giá như tôi không buông tay Giang Dương, anh sẽ không phải chết. Giá như tôi không đồng ý giúp Giang Nam và thầy Lý đuổi linh hồn anh đi, anh sẽ không thất vọng mà lưu lạc thành oán hồn.

Giá như.. nhưng trên đời này làm gì có hai chữ giá như…

Trong khoảnh khắc tôi buông tay Giang Dương, tôi và anh đã xác định có chung một kết cục, vì chúng tôi đều từ bỏ hy vọng rồi. Tuyệt vọng cả đời, đau khổ cả đời. Tôi lấy lại tinh thần, tôi đang đứng ở nơi mà Giang Dương đã từng nhảy xuống, từ lan can nhìn xuống thấy Giang Dương đang đứng dưới tầng ngẩng đầu nhìn tôi chằm chằm.

Tôi lại nhớ đến câu mà Giang Dương nói với tôi trước khi chết.

Anh chờ cậu.

Hóa ra anh vẫn luôn đợi tôi.

Em đến đây.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容