[Zhihu] Truyện ngắn: Tôi quên mất lý do mình tự sát (Phần 14/15)

14. Người không nhìn thấy tương lai

Khi tôi tỉnh dậy, đập vào mắt chính là khuôn mặt gần trong gang tấc của Mộ Dung Tuyền. Hai tay cậu ấy đang đặt trên ngực tôi không ngừng ép xuống, dường như còn định cúi xuống dùng miệng hô hấp cho tôi. Khi nhìn thấy tôi đã tỉnh, cậu ấy lập tức lùi ra. Tôi muốn lời cảm ơn cậu ậy, nhưng mở miệng ra rồi lại không thể khống chế được ho sặc sụa.

“Đến bơi cũng không biết, cậu có phải là đàn ông không đấy?” Mộ Dung Tuyền mắng.

“Cậu cậu lại ở đây?” Tôi hỏi.

“Ông nội phạt tôi phải ở lại trường học vài hôm.” Cậu ấy buồn rầu nói.

“Tôi vừa mới nhìn thấy tóc vàng và Viên Lễ từ phía bể bơi bên này đi ra, thấy kì lạ nên mới qua đây xem thử. Không ngờ lại gặp được một con lợn đang ngâm mình trong nước.”

“Cảm ơn cậu.” Tôi cảm kích nhìn cậu ấy cười.

“Cười cái rắm ấy.” Mộ Dung Tuyền liếc xéo tôi một cái: “Tại cậu mà quần áo tôi ướt hết rồi đây này.”

Tôi vừa giải thích vừa đưa mắt tìm kiếm xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng Giang Dương đâu cả. Thậm chí qua hai ngày sau tôi cũng không nhìn thấy anh nữa. Chắc là anh đang trốn ở một góc áy náy chuyện không thể cứu được tôi, đợi qua mấy hôm nữa tâm trạng tốt hơn sẽ chạy đi tìm tôi ngay thôi.

Hừm, rõ ràng lớn hơn tôi 2 tuổi, thế mà lúc nào cũng cứ như con nít ranh.

Thầy Lý lại tìm tôi nói chuyện. Khi mở cửa văn phòng ra, tôi phát hiện bên trong còn có một người nữa, là Giang Nam. Chuyện nên đến cuối cùng cũng sẽ đến thôi.

“Em thử tự nghĩ xem, từ khi Giang Dương xuất hiện, cuộc sống vốn yên bình của em đã có những thay đổi gì? Đã từng gặp phải bao nhiêu chuyện nguy hiểm?” Thầy Lý thâm sâu nói: “Đã đến lúc trở về cuộc sống ban đầu rồi, Tiểu Đạo.”

Nếu không có Giang Dương, tôi sẽ không quen biết Viên Lễ và Trần Hoa Sam, sẽ không vì dùng chai rượu đập đầu Trần Hoa Sam mà bị gã trả thù đẩy xuống bể bơi. Nhưng mà, nếu không có Giang Dương, tôi vẫn sẽ ngu ngốc bị người ta bắt nạt, lúc nào cũng sống trong lo sợ, hèn nhát, không có bạn bè, cũng không dám dũng cảm lấy thân phận Tiền Tiểu Đạo nhỏ mọn, nhu nhược tỏ tình với cô gái mà tôi thích.

“Không phải là lỗi của Giang Dương.” Tôi nắm chặt tay: “Em mới là người đập chai rượu vào đầu Trần Hoa Sam, cũng đoán trước được hắn sẽ tìm đến trả thù, không liên quan gì đến Giang Dương. Tại sao lúc nào cũng đổ hết mọi tội lỗi lên đầu anh ấy?”

Người vô tội nhất, đáng thương nhất ở đây là Giang Dương mới đúng.

“Chẳng lẽ cậu định chung sống với Giang Dương cả đời thật à?” Giang Nam vẫn luôn đứng yên lặng bên cạnh bỗng dưng lên tiếng.

Chị ta nhìn thẳng vào mắt tôi. Khuôn mặt chị ta giống Giang Dương đến kì lạ làm tim tôi chợt thắt lại. Đây là người thân của Giang Dương, đây là người chị mà Giang Dương tin tưởng nhất, và đây cũng là người mong Giang Dương bị hồn phi phách tán, tan biến khỏi thế gian này.

“Anh bạn nhỏ, làm người thì phải thực tế chút đi. Sao cậu học năm nhất mà EQ và IQ như dừng lại ở cấp 1 thế?” Thấy tôi không nói gì, Giang Nam tiếp tục nói, giọng điệu châm biếm: “Cậu định khi nào tốt nghiệp rồi sẽ về đây làm thầy giáo? Cậu có chắc chắn cậu sẽ thi được làm giáo viên bộ môn không? Ừ thì cứ cho là cậu thi đỗ đi, thì cậu có chắc chắn mình sẽ được điều về trường này dạy không? Hơn nữa, qua nhiều năm như thế, trường học này có còn tồn tại nữa không? Sai một ly đi một dặm. Cứ cho là cậu thành công làm thầy giáo ở trường này, nhưng năm rộng tháng dài, cậu có thể chấp nhận ăn canh rau đạm bạc vẫn vui vẻ đứng trên bục giảng cả đời không? Rồi cậu cũng sẽ phải đi làm, kết hôn, đối mặt với nỗi lo cơm áo gạo tiền. Cậu còn có bố mẹ già ở nhà cần cậu phụng dưỡng. Cậu sẽ rất bận rộn, không thể lo chu toàn mọi chuyện được. Rồi dần dần cậu sẽ xem nhẹ chuyện của Giang Dương, chỉ đành bỏ mặc nó mà đi làm tốt chuyện của cậu. Một đời, nói ngắn cũng không ngắn, mà nói dài cũng không dài.” Giang Nam dến gần đặt tay ghì lên bả vai tôi.

“Không chừng một ngày nào đó cậu sẽ chết, chết trên giường nhà cậu, chết trên đường, hoặc chết trong bệnh viện, cuối cùng cũng không thể đến được ngôi trường này. Đến lúc đó, Giang Dương một mình phải chịu nỗi đau cảnh còn mà người đã mất, đêm dêm cô đơn lang thang không biết đi về đâu, sẽ tuyệt vọng đến nhường nào. Cậu có đành lòng không?”

Sẽ không đâu, tuyệt đối sẽ không xảy ra những chuyện như chị ta nói đâu. Lòng bàn tay tôi toát mồ hôi lạnh, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

“Nếu để Giang Dương cô độc một mình, đáng thương trở thành cô hồn dã quỷ, chi bằng hãy giúp nó sớm siêu thoát, chấm dứt mọi khổ đau. Giang Dương là em trai chị, chị làm mọi chuyện đều là vì muốn tốt cho nó.” Giọng của Giang Nam bay vào tai tôi sao mà êm ái thế.

Muốn tốt cho nó?

Hay cho câu “Chị làm mọi chuyện đều là vì muốn tốt cho nó”. Tôi lùi về sau vài bước, xoay người, không mảy may nhìn lại chạy khỏi văn phòng.

Mấy ngày hôm trước mưa xối xả như gột rửa hết những u tối. Trời xanh càng xanh hơn, quang quãng hơn. Nhưng tôi nhìn xa về phía chân trời, lại không nhìn thấy tương lai của mình. Rốt cuộc tương lai của tôi sẽ ra sao, trong chúng ta không có một ai biết trước được.

Tôi nhớ lại ngày mình tỏ tình với Mộ Dung Tuyền. Ánh mặt trời rất gay gắt, làn da chúng tôi phơi nắng hồng rực như hòn than cháy. Tôi nói với cậu ấy: “Cho dù cậu không thích tớ, chán ghét tớ, ức hiếp tớ, tớ vẫn thích cậu.”

Sau đó tôi nhìn theo Giang Dương xoay người lặng lẽ rời đi. Tôi nhìn bóng dáng anh khuất dần, lại nói tiếp với Mộ Dung Tuyền: “Tớ đã từng thích cậu như vậy đấy.”

“Đã… từng?” Mộ Dung Tuyền sửng sốt.

“Tớ đã từng thấy cậu xinh đẹp rạng ngời, các bạn nam trong lớp đều theo đuổi cậu, tất cả mọi người ai ai cũng yêu quý cậu. Tớ cảm thấy mình cũng có thể thích cậu, như vậy mới là hòa đồng.” Tôi nói: “Vừa rồi nghe cậu nói về tình cảm của cậu dành cho Giang Dương, tớ mới phát hiện ra, cảm giác của tớ đối với cậu căn bản không phải là thích.”

Mộ Dung Tuyền vung nắm đấp đánh vào người tôi: “Tốt nhất là đừng có thích tôi! Ai mà thèm cậu thích? Người trong lòng tôi chỉ có một mình Giang Dương mà thôi.”

“Cảm ơn cậu vì đã thích anh ấy.” Tôi cười với cậu ấy.

“Hả?”

“Cảm ơn cậu vì đã không giống như những người khác quên mất Giang Dương, ném những kí ức cùng anh ấy ra sau đầu.”

Mộ Dung Tuyền như con hổ đói rình mồi trợn trừng mắt nhìn tôi: “Cậu dựa vào cái gì cảm ơn tôi? Cậu lấy thân phận gì cảm ơn tôi? Cậu là em anh ấy hay bố anh ấy à?”

“Tớ là bạn của anh ấy.” Tôi nói.

Trước đây nếu nhắc đến hai chữ “bạn bè” tôi sẽ cố hết sức lảng tránh, hiện tại trong lòng cũng đang trà đầy lo lắng.

“Cậu cũng là…” Tôi ngắm nhìn khuôn mặt cô gái tôi đã thầm mến một năm trời: “Cậu cũng là bạn.”

Mộ Dung Tuyền hừ lạnh một tiếng, không tự nhiên quay mặt sang hướng khác: “Niệm tình cậu là bạn của Giang Dương, tôi sẽ cố làm bạn tốt của cậu.”

Bạn.

Tôi và Giang Dương có thật chỉ là bạn không?

Khi tôi lấy lại tinh thần, mới phát hiện Giang Nam không biết từ bao giờ đã đứng bên cạnh mình, cùng tôi dựa vào ban công ngẩng đầu lên nhìn trời cao. Tôi nhấc chân lên chuẩn bị bỏ của chạy lấy người thì nghe thấy tiếng Giang Nam bình tĩnh nói: “Giang Dương vì tôi nên mới tự tử.”

Tôi dừng chân lại, đúng lúc chuông điện thoại cũng reo lên.

“Nếu Giang Dương quyết đi tìm sự thật đến cùng, phát hiện ra mình tự sát hóa ra lại là do chị gái yêu quý này, nhất định nó sẽ đau lòng lắm. Một khi nó vẫn còn tồn tại trên thế giới này thì một ngày nào đó nó sẽ nhớ ra được lý do khiến nó tự tử. Là bạn của Giang Dương, cậu đành lòng trơ mắt nhìn nó mãi mãi chìm trong tuyệt vọng sao? Việc duy nhất chúng ta có thể làm chính là nhân lúc nó chưa bị thù hận và tuyệt vọng xâm chiếm mà biến thành oan hồn, chi bằng hãy giúp nó sớm siêu thoát.”

Tôi lấy điện thoại ra, là tin nhắn của Viên Lễ:

“Cậu chưa bị chết đuối là vẫn còn may đấy. Vậy thì tôi thực hiện lời hứa nói cho cậu sự thật. Sở dĩ tôi phản bội Giang Dương, là bởi vì cậu ta chưa từng thích tôi. Mỗi khi ở bên cạnh tôi, cậu ta đều say mê nói về chị gái mình. Tôi cũng không muốn nói chuyện yêu đương với một người yêu chị gái của mình.”

Tôi tắt điện thoại, nhìn Giang Nam vẻ mặt vô cùng bình tĩnh trước mắt, vươn tay muốn tát lên khuôn mặt của chị ấy, nhưng gần chạm đến lại chán nản buông xuôi. Giang Nam nhếch môi cười, giống như đang tự giễu, hoặc là đang cười nhạo tôi. Tay trái tôi dùng sức cầm thật chặt tay phải ngăn nó run rẩy kịch liệt, run run nói: “Phải làm thế nào mới giúp Giang Dương siêu thoát được?”

Mọi việc tôi làm đều vì muốn tốt cho anh, vì muốn tốt cho anh…

“Đầu tiên, tôi cần cậu đưa nó đến chỗ này.” Giang Nam trả lời.

“Chị! Tiền Tiểu Đạo!”

Bên dưới bỗng nhiên truyền đến một âm thanh quen thuộc. Tôi tìm kiếm hướng ấm thanh đó phát ra thì thấy Giang Dương đang đứng dưới tầng nhìn chúng tôi vẫy tay cười. Anh cười mang theo ánh dương nhất thế gian, có thể xua tan đi mọi tối tăm tuyệt vọng.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容