[Zhihu] Truyện ngắn: Tôi quên mất lý do mình tự sát (Phần 11/15)

Chủ nhật tôi quyết định đến nhà của Giang Dương.

Tôi mang theo đồ dinh dưỡng giá rẻ đến gõ cửa nhà anh. Bố mẹ Giang Dương đều niềm nở mời tôi vào nhà, còn mời tôi ăn hoa quả và uống nước ngọt. Giang Dương qua đời đã được một thời gian rồi, bọn họ tuy trên mặt vẫn còn nét bi thương nhưng rõ ràng là đã phấn chấn hơn nhiều rồi. Chỉ có chị gái của Giang Dương là ngồi trầm mặc một bên đọc sách. Tôi dùng khóe mắt liếc xem chị ấy đang xem sách gì, hóa ra tất cả đều là ảnh của Giang Dương.

Giang Nam để tóc ngắn đến ngang vai, cùng lắm thì cũng chỉ hơn tôi vài tuổi. Chị ấy mặc váy ngủ rộng thùng thình, gương mặt tiều tụy không có chút hồn.

“Em có thể xem album ảnh một chút không ạ?” Tôi dè dặt hỏi.

Giang Nam không nói câu nào, chỉ đưa cuốn album cho tôi.

Đây là cuốn album lưu lại tất tần tật ảnh Giang Dương từ nhỏ đến lớn. Giang Dương 4 tuổi ôm một khẩu súng đồ chơi, Giang Dương 10 tuổi mặc bộ âu phục trông thật nghiêm túc, Giang Dương 15 tuổi mặc chiếc áo sơ mi màu trắng. Tôi ngẳng đầu, nhìn thấy ở giữa phòng khách là di ảnh màu đen trắng của Giang Dương treo trên tường. Trong ảnh Giang Dương nhìn tôi chằm chằm, khóe miệng còn mang theo ý cười hiện hữu. Đây chính là Giang Dương năm 18 tuổi.

Bức ảnh này như nhắc nhở tôi, rằng Giang Dương đã chết, chết thật rồi.

Thân xác anh đã bị thiêu thành tro bụi, bị chôn thật sâu trong lòng đất.

Anh không thể sống lại nữa rồi.

Dù giờ này anh vẫn đang ngồi trên bàn xích đu ở sân thể dục lúc ẩn lúc hiện chờ sáng mai tôi xuất hiện, nhưng cũng không thể trốn tránh một sự thật, rằng anh đã chết. Nghĩ đến đây lồng ngực bỗng quặn thắt lại từng cơn. Mà chị gái Giang Dương đang ngồi đối diện tôi, nhìn kĩ thì hai chị em họ có khuôn mặt rất giống nhau, ngay cả một cái liếc mắt hay nhíu mày cũng giống như tạc tượng.

Chị ấy có biết lý do Giang Dương tự tử không nhỉ?

Không đợi tôi hỏi, Giang Nam đã mở miệng nói: “Chị đã hỏi rất nhiều người, bạn cùng lớp của Giang Dương, cả bạn bè của em ấy nữa. Họ đều nói là Giang Dương tự tử vì tình, vì bị bạn gái phản bội.”

Không phải như vậy đâu…

Tôi có thể nhìn ra được Giang Nam rất đau khổ.

Bởi vì tự tử là đã đánh mất đi mọi vương vấn với nhân gian, ích kỉ vứt bỏ tất cả người bên dưới, vứt bỏ mọi chuyện, lao mình xuống dưới mà không chùn bước chân. Người thân, bạn bè, người yêu, trong nháy mắt đều buông bỏ tất cả, một lòng chỉ muốn chết đi cho rồi. Chắc chị ấy nghĩ em trai mình đã kiên quyết nhẫn tâm vứt bỏ mình và bố mẹ vì sự phản bội của người yêu, chỉ có một mình tôi biết đây không phải là sự thật.

“Nếu em nói cho chị biết, cái chết của Giang Dương không phải do Viên Lễ, chị có tin không?” Thừa dịp bố mẹ Giang Dương không có ở đó, tôi lấy hết dũng khí hạ giọng nói với Giang Nam. Giang Nam sửng sốt, tôi có thể thấy đôi mắt chị ấy đang tràn đầy khiếp sợ.

“Em có thể vào phòng của Giang Dương không ạ?” Tôi nói.

Giang Nam chỉ vào căn phòng ở phía nam.

Phòng ngủ của Giang Dương rất gọng gàng sạch sẽ, vừa rồi nói chuyện cùng bác Giang tôi mới biết, Giang Nam ngày nào cũng lau dọn, quét tước căn phòng này. Với tính cách của Giang Dương chắc là hắn cũng không có thói quen viết nhật kí rồi, chỉ mong tìm ra được điện thoại của anh lúc còn sống rồi vào xem hộp thư và ghi chú, chắc là sẽ tìm ra chút manh mối nào đó thôi. Có khi anh sẽ lưu lại mấy thứ kiểu như lời trăng trối, thư tuyệt mệnh chẳng hạn.

“Lúc em ấy nhảy lầu điện thoại đã vỡ tan, sau đó bị cảnh sát thu hồi rồi.” Giang Nam đi theo vào nói.

Tôi suy sụp thở dài, lại thấy Gian Nam càng chán nản hơn mình, đột nhiên nghĩ ra một cách, sau đó tôi nói: “Chị có muốn gặp Giang Dương không? Không đúng, phải là chị có muốn nói chuyện với anh ấy không?”

Ngày hôm sau, khi tôi đưa Giang Nam đến trước mặt Giang Dương, nhìn anh như trông thấy ma vậy.

“Em thấy nên nhân dịp lúc anh còn chưa đầu thai được để anh và người nhà gặp nhau, nên em nói tất cả mọi chuyện cho chị anh biết. Chị ấy không những tin em mà còn nói rất muốn gặp anh. Anh cũng muốn gặp chị ấy đúng không?” Tôi nhìn anh cười.

Anh đột nhiên xoay đầu đi thẳng: “Tự dưng anh nhớ có việc gấp phải làm, đi trước nhé.”

“Này!” Tôi vội vàng đuổi theo anh: “Anh đang xấu hổ đấy à?”

“Đều là người nhà cả, xấu hổ cái mẹ gì.” Giang Dương mắng: “Ông đây chỉ là không thích lấy thân phận quỷ hồn nói chuyện thôi.”

Tôi bất đắc dĩ cười cười: “Yên tâm đi, tôi sẽ giúp anh truyền lời mà.”

Tôi đang nói chuyện dông dài thì Giang Dương làm ra vẻ bất chấp hiểm nguy tiến gần đến.

“Bây giờ Giang Dương đang ở ngay bên cạnh em.” Tôi nói với Giang Nam.

Giang Nam nhìn về hướng Giang Dương đứng, bán tín bán nghi nói: “Tiểu Dương, em ở đó thật à?”

“Ở đây.” Giang Dương nhỏ giọng lầu bầu.

“Anh ấy nói anh ấy đang ở đây.” Tôi nói.

“Chị có thể hỏi mấy vấn đề để xác thực được không?” Giang Dương vẫn giữ thái độ hoài nghi.

Thôi, ai bảo chuyện này khó tin quá làm gì, người bình thường khó có thể chấp nhận được.

“Được chứ ạ.” Tôi nói.

“Có một năm nghỉ hè bố mẹ bận đi công tác không có ở nhà, chị làm cơm trưa. Có một hôm trong nhà không có rau dưa, chị lại lười xuống lầu đi mua đồ ăn, chị đã làm cho em ăn món gì?” Giang Nam nghiêm túc hỏi.

“Giang Dương, anh mau trả lời đi chứ.” Tôi thúc giục.

“Dưa hấu xào ớt xanh.” Giang Dương phụng phịu đáp.

Tôi nói y nguyên theo lời anh nói, thấy Giang Nam gật đầu tỏ vẻ đáp án chính xác rồi, còn cười trộm. Giang Dương trừng mắt tức đến nghẹn họng.

“Còn nữa, thời trung học chị được một bạn nam tỏ tình, bị em phát hiện. Sau đó câu đầu tiên em nói là gì?” Giang Nam tiếp tục hỏi, ánh mắt chờ mong nhìn về phía Giang Dương.

“Anh ta làm sao tốt bằng em được.” Giang Dương xị mặt xuống.

Lần này thì tôi đầu hàng, không nhịn dược mà cười ra tiếng. Ở trước mặt chị gái, Giang Dương lại có mặt ngoan ngoãn đáng yêu này cơ đấy.

Sau khi xác thực xong, Giang Nam cuối cùng cũng tin là Giang Dương tồn tại. Chị ấy ngây người một lúc, ánh mắt như giãy giụa đau đớn đến tột cùng, lảo đảo ngã xuống ghế.

Chị ấy thì thào, như là nói với chính mình, hay cũng là hỏi Giang Dương: “Rốt cuộc sao em lại tự tử… Tại sao… Tại sao…”

Tôi bước lên phía trước an ủi chị ấy: “Chị à, hôm qua không phải là em đã nói với chị rồi đó sao? Giang Dương quên mất lý do mình tự tử rồi, chúng ta đừng làm khó anh ấy nữa được không?”

“Quên thì sao? Em là đồ thất hứa!” Giang Nam khóc lóc đứng dậy, nhìn về phía Giang Dương rống lên: “Chẳng phải em đã từng hứa nếu chị không tìm được việc gì sẽ nuôi chị cả đời sao? Em nuôi chị mà! Em mau để chị nuôi!” Giang Dương từ từ ngổi xổm xuống, hai tay ôm đầu cúi thật thấp.

“Giang Dương…” Tôi đưa tay lên muốn vỗ vai anh an ủi, lại nhớ đã vô số lần hụt tay rồi, bất đắc dĩ thu tay lại.

“Hai chị em anh từ bé đã như nước với lửa. Trước đây lúc nào cũng tranh đồ chơi của nhau, nhưng nếu cả hai chị em cùng khóc xé ruột xé gan, mẹ anh sẽ lập tức lấy đi món đồ chơi trên tay chị ấy, vừa dỗ anh vừa nhét đồ chơi vào tay anh. Chị anh giận dỗi chạy về phòng, không chịu ăn cơm cũng chẳng thèm xem hoạt hình, đến lúc nào anh chịu trả lại đồ chơi cho chị ấy, chị ấy mới vui vẻ xem hoạt hình. Tuy là ngày thường như chó với mèo, nhưng mà hai đứa vẫn là chị em ruột thịt, tình cảm gắn bó như keo sơn. Anh cho là anh có thể chứng kiến chị ấy tìm được một công việc như ý, có được một anh bạn trai yêu thương chiều chuộng, nhìn chị ấy bước chân vào lễ đường, nhìn chị ấy thật xinh đẹp lộng lẫy trong bộ váy cưới, khoác tay chú rể cứt chó kia trải qua một cuộc sống ngọt ngào hạnh phúc. Nhưng anh lại không thể ngờ được, rằng cuộc đời anh sẽ mãi mãi dừng lại ở tuổi 18, bị giam cầm trong ngôi trường này. Anh còn không thể đợi được đến lúc chị ấy tốt nghiệp đại học. Rốt cuộc tại sao phải đi đến bước đường này?” Giang Dương ngẩng đầu nhìn tôi như chú chó nhỏ tủi thân cần được an ủi. Anh yếu ớt ngồi xổm xuống trước mặt tôi, phỏng chừng bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Tôi rất muốn ôm lấy anh, nhưng lại không có cách nào chạm được vào người anh. Gần trong gang tấc, lại xa tận chân trời.

“Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.” Tôi nói.

Giang Nam dần lấy lại bình tĩnh, bảo tôi đưa chị ấy đến gần Giang Dương, nức nở: “Công ty của bố đã vượt qua khó khăn rồi, mẹ cũng tốt hơn nhiều, không còn dùng nước mắt rửa mặt nữa, chỉ là nếu vô tình nhắc đến em, cả nhà vẫn không kìm được mà rơi nước mắt. Bố mẹ không thể chấp nhận lý do em tự tử, ai cũng nghĩ em vì chuyện của Viên Lễ và cái thằng nhóc họ Trần kia mà nghĩ quẩn, nhưng Tiểu Đạo xuất hiện đã làm chị thay đổi suy nghĩ.” Giang Nam nhìn về hướng Giang Dương cười dù chị ấy không nhìn thấy anh: “Quên rồi cũng không sao, cố gắng nhớ lại là được rồi. Nếu thật sự không thể nhớ được, vẫn còn có chị và Tiểu Đạo ở bên cạnh em mà. Từ nay về sau ngày nào chị cũng sẽ đến trường gặp em, cho đến tận khi em tìm ra được lý do tự sát, yên tâm đi đầu thai chuyển kiếp, đến lúc đó chị sẽ đích thân tiễn em đi.”

“Được.” Giang Dương cười rộ lên, giống như trong bức di ảnh trắng đen ở phòng khách nhà anh, khóe miệng hơi cong đến là xấu xa, cũng là nụ cười phát ra từ tận đáy lòng, làm tôi cũng bất giác cười theo.

Tất cả mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Người chết sẽ an tâm đi đầu thai, người chưa chết sẽ trân trọng người đã khuất.

Tôi vẫn nghĩ như thế, cho đến ngày hôm sau vô tình đi ngang qua văn phòng thầy Lý nghe thấy cuộc đối thoại của thầy ấy và Giang Nam.

“Tôi đã đồng ý với Tiền Tiểu Đạo, chỉ cần Giang Dương không bước chân vào lớp học, tôi sẽ chừa cho cậu ta một đường sống.” Thầy Lý nói

“Đây là tác phong của một người thầy sao? Không thèm để ý đến chuyện một oán linh tự tử vẫn lang thang trong trường? Sao thầy biết cậu ta sẽ không làm hại Tiền Tiểu Đạo?” Giang Nam cao giọng nói.

“Chuyện này…”

“Giang Dương là em trai tôi, nên tôi có đủ tư cách yêu cầu thầy diệt trừ nó. Cho dù nó bị hồn phi phách tán, chết không chốn dung thân còn hơn là để nó làm cái thứ cô hồn dã quỷ.”

Tôi lảo đảo lùi về sau vài bước, lưng chạm phải bức tường lạnh như băng.

“Từ nay về sau ngày nào chị cũng sẽ đến trường gặp em, cho đến tận khi em tìm được lý do tự sát, yên tâm đi đầu thai chuyển kiếp, đến lúc đó chị sẽ đích thân tiễn em đi”.

Đích thân, tiễn mày đi! 

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容