[Zhihu] Bức thư tình đẹp nhất bạn từng đọc

Bức thư tình này mỗi lần đọc lại đều muốn rơi nước mắt.

Đây là cô gái từng bỏ trốn cùng tôi, bây giờ đã gả cho người khác, lên chức mẹ rồi.

Tôi nợ cô ấy cả đời.
———–
Em đã từng muốn bỏ trốn cùng anh, vì vậy chọn mấy thành phố trên bản đồ, Hạ Môn là lựa chọn thứ nhất xuất hiện trong đầu, phù hợp với chỗ ở lý tưởng của người muốn chạy trốn — cạnh biển, tươi mát, có hồn và có thể tìm được một công việc ổn định thu nhập tốt.

Thế nhưng nghĩ lại em lại lo anh sẽ thấy nó tầm thường, em càng lo lắng hơn khi ở gần biển, biết đâu sóng gió của biển cả sẽ cuốn trôi đi tình yêu của anh và em. Vì vậy, em lại bắt đầu tìm kiếm, em chọn mấy thành phố liền, đề ra những lý do nên chọn và không nên chọn.

Côn Minh, em thích ánh mặt trời và cách xa những ồn ào náo nhiệt của nơi ấy, đồ ăn ở Vân Nam rất hợp khẩu vị em, không biết anh thế nào, nhưng trị an ở đó hình như không được tốt, những đứa trẻ vị thành niên trong thành phố thật khiến người ta buồn phiền.

Trường Sa, em chưa tới bao giờ, nhưng nghe nói nơi ấy thích hợp cho một buổi tối sôi động. Nhưng em lại lo rằng quanh năm ăn cay sẽ không tốt cho dạ dày, hơn nữa nghe không hiểu tiếng của người địa phương, cũng không thích nhóm người giữ gìn trật tự ở Hồ Nam.

Thành Đô, cũng là một cuộc sống thong dong, cũng là một thành phố ăn cay, em thích nơi này, nhưng cũng lo về khí hậu, em biết anh sợ nóng, sợ toát mồ hôi, sợ động đất.

Em từng nghĩ về thành phố nhỏ ở miền Bắc, ví dụ như Thanh Đảo và Đại Liên, em chịu được cái lạnh của nơi ấy, hoặc anh cảm thấy chúng ta có thể tới Lạp Tát và Nam Cương, nhưng anh yêu à, em muốn sống bên anh, chứ không phải trong thoáng chốc rồi lại xách ba lô lên và đi.

Em tính qua tiền để dành của chúng ta, có thể mua một căn phòng lớn một chút, không nhất thiết phải xây mới hoàn toàn, dù có chút cũ kĩ hay hơi xa xôi. Bởi vì em nghĩ anh có thể cần một phòng làm việc, khi anh chưa tìm được việc làm, có thể anh sẽ phải vẽ hoặc bán chữ để duy trì cuộc sống của chúng ta. Hoặc em cũng có thể đi tìm một công việc làm từ 9h sáng đến 5h chiều, nhưng anh biết mà, mỗi ngày em đi làm cũng mãi mãi không thể cho anh ăn no.

Em hy vọng tường và trần nhà đều sơn màu trắng, trắng như tuyết vậy, như vậy phối với đồ nội thất bằng gỗ sẽ rất đẹp. Chúng ta không cần quá nhiều đồ gia dụng, một chiếc giường lớn, một cái tủ treo quần áo, một cái bàn học và mấy cái ghế, chất liệu Liễu Thủy Khúc hoặc tìm mua đồ cũ nhưng vẫn còn mới và đẹp là được, chúng ta tự tháo dỡ và thỏa sức sáng tạo. Em không ngại học làm thợ mộc, nhưng những chuyện vụn vặt này vẫn phải để anh yêu làm thôi.
Ga trải giường phải giặt nước bông, tạo cảm giác thoải mái, trước bàn đọc sách mãi mãi phải có một bó hoa sơn chi trắng.

Trên sàn nhà phải trải thảm thật dày, tốt nhất là nhập khẩu từ Istanbul, nhưng em cũng biết ở Nepal có vài loại giá cả phải chăng hơn. Không thì trải thảm lông cùng màu với đất, mùa đông chúng ta có thể nằm trên tuyết trắng mênh mông ngắm nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ. Nếu vào mùa hạ thì trải thảm mỏng, chúng ta ngắm mây trời, ngắm nhìn trọn một ngày.

Ngoài sân trồng gì được nhỉ, em nói nhất định phải trồng vài cây hương thảo để nấu ăn, còn cần một chút rau cải và hoa tươi. Em muốn trồng một cây táo, một cây đào và một cây anh đào, còn muốn có một chú cún và một con mèo quanh năm nằm ở góc phòng phơi nắng.

Chúng ta có đầy một tường sách, khi anh muốn mà em không muốn thì vẫn đi mua, còn em sẽ cố tình không chịu. Sau mỗi giờ ngọ, chúng ta sẽ ở phòng sách yên tĩnh đọc sách, mãi đến khi sắc trời đổi thay, màn đêm buông xuống.

Anh biết không, những chuyện này có lẽ em không thích, nhưng chỉ cần ở chung một chỗ với anh, ở một nơi không cần là đô thị phồn hoa tấp nập. Đương nhiên chúng ta cũng không thể chọn một thành phố nhỏ hơn nữa, bởi vì chúng ta không thể ngừng rèn giũa tay nghề, đồng thời em cũng hy vọng anh có thể thoải mái một chút.

Em có thể ngồi mấy trạm xe bus đón anh tan tầm, nghe đồng nghiệp của anh khen em dịu dàng xinh xắn, chúng ta nắm tay nhau đi qua công viên trường học, lại tới quán của cô gần nhà mua món anh thích ăn.

Chúng ta không cần ngược xuôi hối hả vì chức vụ, chúng ta cũng không cần phát tài thăng chức, nếu có thể có một cửa tiệm đồ ăn đủ tiền sinh hoạt hàng tháng thì mở một cửa tiệm.

Chúng ta cũng không đi đâu hết, cũng không ai tìm chúng ta, sẽ chẳng có ai tìm tới, tìm tới cũng sẽ bị chúng ta đuổi về.

Em cũng không cần váy vóc xinh đẹp, em chỉ muốn vải bông sợi đay, kiểu dáng đơn giản nhất, những chiếc áo phông trơn màu. Em sẽ cột tóc lên, từ ấy về sau sẽ chỉ là nhan sắc ấy, chỉ cần anh vẫn thích khuôn mặt ấy của em.

Xuân về hoa nở, trời trong nắng ấm, trước cửa sổ tấm rèm che màu trắng theo gió phiêu du, anh viết một bài thơ tặng em, viết một bức thư tình gửi em, anh hát bài hát mà em thích, em ngồi bênh cạnh đàn piano đệm nhạc cho anh.

Chúng ta cùng nhau hoàn thành một bức họa, nhưng anh phải vẽ bố cục và phác họa, em chỉ vẽ màu thôi.

Mùa hè chúng ta cùng nhau ra bờ biển, những đêm mùa đông giá rét ôm nhau say giấc nồng.

Cứ như vậy, ngày qua ngày, năm qua năm, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay.

Em nghĩ, em đã tưởng tượng ra tất cả mọi viễn cảnh, nhưng chỉ quên hỏi anh, anh có muốn đi theo em không.

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com
Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Group: Hội Tự Apply học bổng Trung Quốc

Group chia sẻ, hướng dẫn, hỗ trợ tự Apply học bổng Trung Quốc

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容