[Zhihu] Truyện ngắn cổ trang nào khiến bạn đau lòng? (2/6)

Ta được Thanh Tuệ chăm sóc cực kì chu đáo, trong lúc chờ đến ngày đại hôn được nuôi dưỡng tốt đến mức thịt non da mịn. Sau khi mặc cho ta bộ giá y đỏ thẫm, đội lên mũ phượng, Thanh Tuệ cầm tay ta nói: “Phu nhân phải sống thật tốt.”

Ta gật đầu, lần đầu tiên đáp lại nàng: “Ngươi yên tâm.”

Chung Lê ngồi khư khư bên cạnh ta không chịu rời, nàng nói ta là tân nương xinh đẹp nhất thế gian. Ta cúi đầu hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, mỉm cười nói: “Cảm ơn.”

Thật kì lạ, trong ngày đại hôn ta làm rất nhiều chuyện mà bình thường nhất định sẽ không làm, ví như cười đến hai mắt cong cong, ví như chủ động nắm lấy tay của Chung Sơ, tựa như linh hồn đã mất từ lâu của đứa trẻ vô ưu vô lo mười năm trước quay trở lại.

Lúc Chung Sơ muốn đưa ta đi, Chung Lê đứng ở cửa chặn hắn lại.

Đám công tử phía sau Chung Sơ đùa rằng muội muội của hắn muốn cướp dâu cũng nên. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Chung Lê bỗng trở nên nghiêm túc lạ thường: “Ca ca, huynh phải đối xử với tẩu tẩu thật tốt.”

Chung Sơ nói: “Đứa trẻ xấu xa này hôm nay hiểu chuyện thật nhỉ.”

Chung Lê nói: “Đừng cười đùa cợt nhả!”

Chung Sơ đành giơ tay đầu hàng: “Biết rồi biết rồi, còn cần muội nói sao.”

Khuôn mặt của ta dưới khăn voan âm thầm rơi một giọt lệ, lệ tuôn rơi tí tách lên giày.

Ta ngồi yên trong phòng chờ tân lang của mình, bên ngoài tiếng nói cười huyên náo, trong phòng chỉ có tiếng lách tách cháy của ngọn nến long phượng. Đúng lúc ta mệt mỏi buồn ngủ thì ngoài phòng vang lên tiếng bước chân nhốn nháo xen lẫn vài tiếng mắng chửi.

“Tên Chung Sơ kia, đừng có giật tóc ta nữa! Bỏ ra ngay!”

“Thằng nhóc này, uống có mấy chén rượu thôi mà đã điên như vậy! Á á á! Đừng túm đừng túm! Gia gia buông tay đi! Ta sai rồi ta sai rồi!”

Cửa đột nhiên bị mở ra, sau đó lại nặng nề đóng lại.

Chung Sơ gân cổ quát: “Đi hết mau đi hết mau!”

Đám người bên ngoài bắt đầu cười nhạo hắn: “Xem thằng nhóc kia gấp chưa kìa! Mất mặt thật đấy!”

Chung Sơ đá cửa hai lần, sau đó lảo đảo đi về phía ta.

Ta còn chưa kịp phản ứng thì khăn đội đầu của tân nương đã bị vén lên, hai tay hắn nâng mặt ta lên, đáy mắt say lờ đờ như chứa sương mù nhìn ta không chớp mắt.

Chung Sơ hỏi: “Nàng là ai?”

Ta không trả lời.

“À à, nhớ ra rồi.” Hắn bỗng dưng gật đầu, ngọc quan đung đưa: “Là tân nương của ta.”

Sau đó hắn bắt đầu nôn nóng: “Nàng là nương tử của ta mà sao không hôn ta? Hả? Ta xấu lắm sao? Dáng người ta không đẹp hả? Sao nàng…”

Ta nhẹ nhàng dán lên môi của hắn.

Mùi rượu rất nồng.

Ta lập tức tách ra, Chung Sơ biến thành một con tôm mềm nhũn. Môi ta vừa mới rời đi, Chung Sơ liền ngã thẳng xuống, mặt hắn dán lên chân ta. Một mình ta thật sự không lay nổi hắn, chỉ đành kêu người hầu đưa hắn đến phòng tắm. Ta cũng tự tháo trang sức, tắm rửa qua một chút. Lúc đi ra thấy hắn chỉ mặc áo lụa mỏng đỏ thẫm, dựa người vào thành giường ngẩn ngơ. Ta không thèm để ý tới hắn, lấy lược chải mái tóc dài rồi hong khô.

Ta ngẩng đầu lên nhìn, thấy hắn không còn ngây ngẩn nữa mà đang nhìn ta, vì vậy vẫy vẫy tay, ý bảo hắn qua ngồi bên cạnh.

Ta hỏi: “Không biết uống rượu sao lại uống nhiều như thế?”

Chung Sơ lắc đầu: “Ta không uống.”

Ta nhăn mũi: “Cả người toàn mùi rượu mà vẫn không chịu nhận.”

“Được rồi, ta uống.” Hắn ngoan ngoãn hẳn, còn nói thêm: “Nhưng ta thấy mình không say.”

Hắn vừa nói xong câu này liền ợ ra hơi rượu.

“He he.” Hắn ngượng ngùng cười, mặt chôn vào cổ ta, mơ mơ màng màng nói: “Nàng tên gì? Ta tên là Chung Sơ.”

Ta thuận theo hắn đáp: “Toại Toại. Ta tên Toại Toại.”

Môi của Chung Sơ lơ đãng lướt qua gáy ta, hắn hơi nheo mắt, tiếng hít thở rất nhẹ. Ta cọ mặt vào tóc hắn, mùi rượu nồng đậm lan ra khắp mặt, ta gần như nỉ non: “Chung Sơ, đừng gạt ta.”

Hô hấp của hắn nhẹ nhàng nhàn nhạt, ấm áp rơi trên cổ ta, vừa tê vừa ngứa.

Đến khi ta hong khô tóc xong thì bả vai đã tê rần. Chung Sơ thật sự rất nặng, ta kéo kéo hai cánh tay của hắn: “Đứng dậy mau.”

Hắn không nhúc nhích. Hết cách, ta không thể làm gì khác ngoài kéo hắn từ từ di chuyển, vất vả lắm mới lôi được tới giường, cả người đầm đìa mồ hôi. Ta cởi áo ngủ ra, đắp chăn cho hắn, đi thổi tắt nến rồi lại bò qua người hắn, không cẩn thận đạp trúng bắp chân hắn, hắn kêu lên một tiếng rồi không thấy động tĩnh gì nữa.

Đêm tân hôn, tân lang say như chết.

Ta nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến. Giữa lúc ý thức đang trở nên mơ hồ, tự dưng ta cảm nhận được vòng eo bị một cánh tay ôm chặt. Tân lang sợ lạnh, nhích lại gần cọ cọ mặt ta.

Hắn khe khẽ nói mớ: “Toại Toại, chúng ta phải thật hạnh phúc.”

Ta mở bừng mắt, tỉnh táo vô cùng: “Được.”

Giống như bao đêm ở trong lãnh cung, ta lại mơ một cơn ác mộng. Trong mộng ta chỉ lớn chừng năm sáu tuổi, rất thích mặc hồng y, tay chân đeo chuông vàng rong ruổi chạy trong làn gió mát.

Ta rất nghịch ngợm, hay chạy từ Đông Cung đến Tây Cung, phía sau là một hàng thái giám cung nữ chạy sát theo, kêu ta chạy chậm một chút. Ta không nghe, ngược lại còn chạy nhanh hơn, dần dần bỏ xa cả đám người kia. Nhưng sau đó ta mới nhận ra, ta bị lạc rồi. Hành lang quanh co khúc khuỷu, đường ra thế nào ta không rõ. Ta gọi to phụ hoàng mẫu phi, hy vọng người nào đó sẽ đến đưa ta ra ngoài. Đi mãi đi mãi, cuối cùng ta đi tới trước một tòa cung điện, cánh cổng rất nguy nga tráng lệ, thế là ta xốc làn váy bước vào.

Trong điện ấm áp vẩn vương một mùi hương ám muội, thậm chí còn kèm theo một chuỗi âm thâm kì lạ. Ta vén mành lên, thấy hai thân thể trắng lóa như giòi bọ quấn quít vặn vẹo. Một người trong đó quay sang hướng ta, rõ ràng đó là khuôn mặt của phụ hoàng. Mà dưới người người ấy, lại là một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.

Nam nhân kia luống cuống mặc lại áo bào, chạy về phía ta: “Sao Toại Toại lại tới đây, không nói cho phụ hoàng một tiếng.”

Ta hoảng sợ nhìn gã, bỗng dưng hét ầm lên: “Aaaaa! Ngươi không phải phụ hoàng! Ngươi là ai!”

Ta không ngừng la hét, run rẩy không cho gã chạm vào người.

Sau đó ta sốt cao một trận, suýt chút nữa mất đi nửa cái mạng. Khi khỏi bệnh quên hơn nửa chuyện trước đây, đôi lúc tỉnh dậy thường hay thấy mẫu phi mắt ngấn lệ ngồi trước giường mình. Ta hỏi bà làm sao vậy, bà lắc đầu, nhẹ nhàng nói với ta, Toại Toại, đừng sống quá sáng suốt. Mẫu phi nguyện con cả đời này sống không tim không phổi, được không?

Ta không hiểu, nhưng vẫn gật đầu.

Mẫu phi sờ lên trán ta: “Toại Toại của chúng ta phải sống lâu trăm tuổi, đời đời bình an.”

Đây là giấc mộng nửa đêm trước. Đến nửa đêm sau trở về sáng, ta lại mơ thấy ngôi mộ của mẫu phi. Mộ phần của bà cỏ dại um tùm, ta dập đầu ba cái, nói với bà ta sống rất tốt để bà đỡ thấp thỏm nhớ mong. Đúng lúc này ta nghe thấy sau mộ truyền tới âm thanh răng rắc, ta vòng qua nhìn, một con sói không biết từ đâu tới. Nó ngậm một miếng thịt thối, cái miệng sói to nhai rồm rộp, đôi mắt xanh biếc xa xăm nhìn ta chằm chằm.

Nó há miệng ra, phun ra tiếng người: “Minh Nghi công chúa, ngươi thật sự sống tốt ư?”

“Không phải cái chết mới là sự giải thoát sao?”

Ta chết trân nhìn nó nhào tới, nước dãi của nó nhỏ trên mặt ta, mùi tanh tưởi lan tràn khắp mặt.

Ta ra sức giãy giụa, nhưng cảm giác tay chân bị khống chế, chỉ có thể nhìn cái miệng to như xô máu ngày càng tiến gần. Ta gần như không thở nổi.

“Toại Toại! Toại Toại! Tỉnh mau!”

Mặt của ta bị ai đó vỗ, cuối cùng ta cũng mở được mắt, thấy khuôn mặt lo lắng của Chung Sơ đang nhìn mình. Ta hắng giọng mới phát hiện cổ họng không phát ra được âm thanh. Chung Sơ ôm ta, vỗ về ta hết lần này đến lần khác: “Không sao không sao. Chỉ là mơ thôi, chỉ là mơ thôi.”

Ta thừ người ra một lúc, bỗng dưng toàn thân run rẩy kịch liệt.

“Toại Toại?”

Ta ôm chặt lấy hắn, khóc nức nở: “Mẫu phi của ta mất rồi! Phụ hoàng của ta cũng không còn nữa! Bọn họ đều không còn nữa! Tên súc sinh kia đâu?! Dựa vào đâu mà gã có thể quên hết tất cả? Là gã giết chết phụ hoàng mẫu phi của ta! Lấy roi đánh xác ba ngày sao mà đủ! Ta hận không thể ăn sống nuốt tươi gã!”

Chung Sơ không ngừng vỗ lưng ta, từng tiếng từng tiếng nói cho ta biết: “Đều qua cả rồi. Toại Toại, mọi chuyện đều qua rồi. Gã chết rồi, sẽ không còn ai bắt nạt nàng được nữa, biết không?”

Ta chỉ nhớ mình đã khóc rất lâu rất lâu. Giữa phòng ma ma đi tới đi lui, Chung Sơ định đi vắt khăn mặt liền bị ta dùng cả tay chân ôm lấy, lôi lôi kéo kéo không cho hắn đi. Hắn vuốt tóc ta, một mặt nói được, mặt khác ôm ta từ giường dậy.

Ta giống như một đứa trẻ treo trên người hắn, chờ hắn lau mồ hôi, lau thân thể cho mình.

Đến khi hoàn toàn tỉnh táo thì chân trời đã ló ra một tia sáng, Ta kiệt sức dựa vào người Chung Sơ, trước khi chìm vào giấc ngủ còn khàn giọng nói với hắn: “Đừng gạt ta.”

Sau đó ta mất đi ý thức, không biết hắn có nghe thấy không, có hay không cho ta một lời khẳng định.

Đêm tân hôn, tân nương làm loạn cả đêm, gà bay chó sủa.

Sau này mỗi khi nhớ lại ngày đại hôn ấy, từ ánh nhìn, đến tắm rửa trang điểm, rồi đến lúc ta nắm lấy tay Chung Sơ. Hôm ấy, ta không còn là Minh Nghi công chúa, chỉ là tân nương của Chung Sơ. Ta không đói bụng, không đề phòng, không lo sợ, không hận thù. Tay ta được trượng phu ta nắm, bàn tay của hắn gắt gao bao lấy tay ta, ấm áp vô ngần. Hắn dựa sát cổ ta, nhẹ nhàng thổi hơi rượu nồng đượm khắp người ta. Khi ấy, trái tim ta tan chảy.

Trượng phu của ta vĩnh viễn sẽ không biết đêm hôm ấy ta đã buông xuống điều gì, giấu ở trong lòng chuyện gì.

Ngày hôm ấy, tân nương của Chung gia là nữ tử hạnh phúc nhất thế gian.

Cả đêm làm loạn nên ngày hôm sau vô cùng mệt mỏi. Ta và Chung Sơ phải gắng gượng dậy đi kính trà tưởng bối của Chung gia, đến lúc về phòng mệt đến mức để nguyên trang phục mà ngủ. Lúc tỉnh dậy đã là chạng vạng tối. Mắt của ta vừa đỏ vừa sưng, hoàn toàn không nhận ra nổi chính mình. Chung Sơ ngồi đối diện thấy vậy còn cười ta, ta tức giận gắp hết xương còn thừa trong bát bỏ vào bát hắn, dọa hắn nếu không ăn hết thì đêm nay không được lên giường.

Chung Sơ cực kì rầu rĩ nhìn ta, ta múc một bát canh ngọt tự mình uống. Thấy vậy hắn dứt khoát gắp cục xương lên nhai thật, chưa nhai được hai cái đã vội vàng nuốt xuống. Ta hoảng sợ bắt hắn nhổ ra. Chung Sơ ồ một tiếng, ngoan ngoãn nhổ phần xương còn trong miệng, dè dặt nói: “Là nàng bảo ta nhổ ra, không phải ta tự nhổ đâu nhé.”

Ta cũng múc cho hắn một bát canh, hắn uống xong đưa chén cho ta ý bảo muốn uống nữa. Kết quả một bữa cơm thôi mà hắn uống hết năm bát canh, nửa đêm tỉnh dậy hai ba lần liền.

Lần tiếp theo hắn dậy, ta cũng hết buồn ngủ. Vì vậy hắn tỉnh dậy bao nhiêu lần, ta cũng dậy bấy nhiêu lần. Mãi lúc sau cả hai đều không thấy buồn ngủ nữa, nằm đờ đẫn trên giường nhìn lên trần nhà. Lúc Chung Sơ lén lút lần mò qua bị ta đột ngột nắm lấy nhéo một cái, ta không biết hắn có ý gì. Chung Sơ không nói lời nào, chỉ trở tay nắm lấy tay ta. Lúc ta vẫn đang sững sờ thì hắn đột nhiên lật người dậy.

Ánh trăng từ song cửa hắt vào phòng nhảy nhót trên khuôn mặt hắn. Đôi mắt của hắn sạch sẽ sáng trong, môi khẽ mím, sau đó cúi đầu dịu dàng phủ lên môi ta.

Mềm mại, ấm áp.

Dần dà ta chìm đắm vào sự dịu dàng của hắn. Lúc trời sắp sáng thì trong phòng đã kêu hai lần nước. Lúc ấy ta đã ngủ bất tỉnh nhân sự, chuyện sau đó ra sao cũng quên không còn một mảnh. Lúc Chung Sơ hỏi ta, ta đã trả lời như vậy đấy. Chung Sơ rất thất vọng, ngón tay ngoéo ngoéo ngón út của ta, dây dưa không chịu buông ra.

Chung Lê thường xuyên chạy đến phòng ta chơi. Chú mèo của nàng đã lớn hơn chút rồi. Cả ngày nó lười biếng uể oải, đến phòng ta mới bắt đầu chơi đùa chạy nhảy quanh phòng. Ta định bế mấy lần mà vẫn không bắt được, cuối cùng phải rượt theo nó.

Có mấy lần Chung Lê phải đi mà chú mèo kia vẫn còn trốn, tìm mãi chẳng thấy đâu. Mãi đến tối Chung Sơ đi lấy y phục và đồ dùng mới phát hiện mèo con trốn trong y phục của hắn, thấy hắn nhìn còn cào nhẹ vài cái.

Chú mèo rất thích Chung Sơ, nhưng Chung Sơ lại ghét bỏ nó. Có lần nó ngồi lên áo khoác của ta, còn tè bậy lên đó nữa chứ. Chung Sơ nổi cáu chửi ầm lên, tuyên bố muốn để mỗi người trong Chung phủ đều được uống một bát canh mèo hầm.

Nói thật ta có chút đố kị. Bởi vì từ nhỏ ta không được động vật yêu quý, nhưng ta lại rất yêu chúng. Chung Sơ sau khi nghe nỗi phiền muộn của ta thì chủ động ôm chú mèo kia đặt lên đầu gối ta, mèo con kêu lên muốn chạy đi, hắn liền túm chặt nó lại để ta chơi đùa. Có khi hắn cũng muốn được như mèo con, đặt đầu lên đầu gối ta, còn nhân tiện trả thù hất chú mèo kia xuống. Mèo con meo dài một tiếng, không những không nhảy lên cào hắn mà còn cọ vào áo choàng của hắn chủ động cong lưng lên.

Chung Lê nói ở trước mặt ta Chung Sơ lúc nào cũng dịu dàng hơn gấp mấy chục lần, bám dính lấy ta, trước đây chưa từng thấy hắn như vậy. Ta hỏi nàng, trước đây Chung Sơ thế nào. Nàng còn nhỏ, chỉ nghe lén vài ba câu khi đám nha hoàn túm tụm nói chuyện phiếm lúc rảnh rỗi, cũng không nhiều, chỉ nuốt nước miếng nói tính tình hắn cũng tốt, nhưng cũng không biểu hiện như ở trước mặt ta.

Ta thật sự rất tò mò, hỏi thêm trước đây Chung Sơ là người thế nào. Có thể tưởng tượng ra được, Chung Sơ rất đắc ý với những chiến tích vĩ đại thời niên thiếu. Tự trèo lên mái nhà, có người kể hắn chỉ mất vỏn vẹn một ngày đã cầm đầu đám công tử ra khỏi thành săn thú đạp thanh, đến tận khi hoàng hôn buông xuống mới chậm rãi cưỡi ngựa trở về. Quán rượu, sòng bạc ba ngày hai đêm đều có bóng dáng của hắn. Năm ấy Chung gia bảo vệ thái tổ, tổ tiên cũng có người làm quan lớn, tiếc rằng sau này sa sút dần. Tổ phụ của Chung gia tay trắng vào triều, không ngờ một đường leo lên chức tể tướng. Nhưng người năm ấy quyết định rời khỏi Trường An cũng là tổ phụ của hắn. Ông nói với trên dưới Chung gia, nước ở Trường An quá sâu, từ nay về sau nếu không có chuyện gì bất đắc dĩ thì đừng quay lại, nhi nữ có thể dùng cách của ông nuôi dưỡng.

Vì vậy Chung Sơ được sống những tháng ngày rong ruổi, ngoại trừ mỗi tháng đều bị tổ phụ đánh mấy lần thì chẳng còn ai quản được hắn nữa. Ngoại hình của hắn rất đẹp, thiếu niên mười chín tuổi bừng bừng sức sống, khi cưỡi ngựa trở về được rất nhiều cô nương tặng khăn tay. Mấy lần đầu còn không sao, hắn sẽ sai người hầu trả khăn về cho nguyên chủ. Nhưng sau đó nhiều quá khiến hắn không ứng phó nổi, chỉ đành vờ như không thấy. Nghe nói có mấy kẻ lang thang chuyên theo dõi hành động của hắn rồi bán đi thu bạc, chuyện làm ăn tốt đến nỗi phất hẳn lên.

Hắn kể rằng tức cười nhất là có một lần không biết từ đâu ném ra một bao vật nặng, hắn gập người tránh, người phía sau không kịp đề phòng bị ném trúng sưng một cục trên đầu. Chung Sơ nói may thật, may mà người bị ném trúng không phải mình, nếu không thì tiêu rồi.

Người kia tuyệt vọng nhìn hắn, Chung Sơ còn phun ra ba chữ: “Xấu lắm đấy.”

Hắn còn kể rằng, sau này mới biết cô nương kia sợ khăn tay nhẹ sẽ không chạm được vào người hắn, bèn bỏ đá vào, không ngờ hiệu quả cao như thế.

Sau đó lại phát hiện cô nương ấy và người bị ném trúng đã có hôn ước từ nhỏ. Trời xui đất khiến, hắn lại thành ông mai bà mối của hai người họ.

Hắn kể xong nhào tới ôm ta, ta đẩy tay hắn ra, dịch góc chăn, giả bộ mình muốn ngủ.

Chung Sơ không hiểu lắm, không ngừng hỏi ta làm sao vậy. Ta đá đá chân hắn, ý bảo yên lặng chút. Sau đó ta đang thiu thiu ngủ thì hắn lại ghé sát vào tai ta, cười nói: “Nàng ghen hả?”

Ta vờ như không nghe thấy, không động đậy, làm như mình đã ngủ rồi.

Lúc này vành tai ta đột nhiên bị cắn nhẹ, Chung Sơ đang ngậm vành tai ta. Ta hét lên một tiếng, trực tiếp đá hắn một cước. Hắn hét lên, ngã lăn xuống đất như thật. Ta đứng dậy kéo hắn lên, vỗ về hôn nhẹ hắn, tỏ vẻ mình rất áy náy.

Sáng hôm sau tỉnh dậy thấy gò má hắn sưng một cục nhỏ, nhìn rất tức cười. Ta vừa dùng phấn dặm lên che đi vừa mím môi nhịn cười. Chung Sơ ai oán nhìn ta đăm đăm.

Hắn bĩu môi nói: “Buồn cười đến thế sao?”

Ta nhẹ nhàng hôn hắn, an ủi: “Đâu có. Vẫn rất đẹp mà. Khụ khụ.”

Buổi trưa lúc ăn cơm, khuôn mặt Chung Sơ có một cục sưng to xuất hiện trước mặt mọi người. Tổ mẫu sợ hãi kêu lên, lập tức gọi hắn đến trước mặt, mở miệng ra một cái là một tiếng con yêu hai tiếng cục cưng, hỏi hắn bị làm sao. Chung Sơ phải an ủi ngược lại bà, rằng mình không cẩn thận bị ngã mà thôi. Thúc phụ Chung gia trêu hắn, hôm nay lên triều bị đồng liêu cười nhạo thấy thế nào. Bên ngoài Chung Sơ vẫn nhất quyết giữ gìn hình tượng gia chủ, cười đến là hiền hậu. Nhưng dưới đáy bàn lại âm thầm ngoắc đầu ngón tay ta, oan ức gãi gãi lòng bàn tay ta.

Ta nhìn đôi mắt không hài lòng của tổ mẫu, cũng không nói gì, chỉ gắp cho hắn một đũa nấm mèo. Ăn xong thì Chung Sơ bị tổ mẫu gọi lại nói chuyện. Ta về phòng được một lúc thì Chung Lê chạy tới.

Ban nãy nàng cũng ngồi trong phòng tổ mẫu, nghe tổ mẫu nói với Chung Sơ rằng ta không được. Cái gì mà “miệng như ngậm bồ hòn, không nói nổi nửa câu”, “vô tâm vô phế, ngồi với trưởng bối mà mặt mũi cứ lầm lì”, tóm lại đủ mọi lý do thoái thác. Bà còn đoán vết thương trên mặt Chung Sơ là do ta gây nên. Ta sờ lên mặt nàng, không hề giải thích cho bản thân một câu, vì dẫu sao đây cũng là sự thật.

Từ trước khi đại hôn ta đã chuẩn bị tâm lý rồi, tính tình của ta sẽ bị chê trách, ta cũng chẳng ôm hy vọng gì nhiều. Nhiều khi ta có thể cảm nhận được mình đã mất đi một nửa linh hồn, mê man sống trên đời này, khao khát chết đi rồi lại nỗ lực sống sót. Một con người đầy khiếm khuyết không dung hòa được với đám đông.

Chung Sơ cũng hiểu tính ta, vì vậy hắn luon cố hết sức để ta không phải đến các buổi yến hội của các phu nhân quý tộc trong thành Trường An. Người nào ta cũng duy trì vẻ lạnh nhạt, chỉ duy nhất ở trước mặt Chung Sơ mới có thể yên tâm thể hiện ra mặt dịu dàng của mình. Chung Sơ cũng rất hưởng thụ sự đối đãi đặc biệt này. Ta rất biết ơn, hắn là người tô điểm vào những chỗ ta còn thiếu sót.

Ta là người bi quan cùng cực, thường xuyên tưởng tượng ra ngày mình gặp nạn sẽ là khung cảnh thế nào. Thậm chí ta có thể nhìn thấy được kết cục của bản thân. Nhưng sự xuất hiện của Chung Sơ đã khiến ta trong chốc lát tạm ngưng những suy nghĩ tuyệt vọng ấy. Người đã đến bờ tuyệt vọng ở trong thế gian này cũng giống như một vũng bùn lầy, khó ngửi tanh hôi. Mà hắn thì ngược lại, nhiệt huyết, tươi mát, tràn đầy sức sống.

Hắn dạy ta cách thu lại thù hận, căm tức, tự mình chôn đi, đừng cố níu những gì đã qua, từ trong biển khổ trở mình, để tránh bị giam trong sự cô độc của chính mình.

Tây địch quấy nhiễu, đêm trước ngày Chung gia xuất chinh, Chung Sơ nằm trên giường ôm ta. Không nói chuyện quốc sự, không nói chuyện biên cương, chỉ thủ thỉ kể lại những chuyện mất mặt thời niên thiếu.

Hắn nói tổ phụ của hắn rất nghiêm khắc, thường cầm một cây gậy gỗ đứng chờ sẵn ở cổng sau hoặc chân tường, đợi hắn lén lút đi vào, nhằm lúc hắn vội vàng không kịp đề phòng xông lên đánh vào lưng hắn một cái. Ông lão nhìn thì khí thế, nhưng ra tay không nặng. Lúc ấy Chung Sơ còn tưởng ông đã già, thân thể yếu đi, vì không muốn ông buồn nên mỗi lần như vậy đều hét lên chạy trối chết, bị ông đuổi quanh sảnh đường.

Ngày tổ phụ qua đời còn cho gọi một mình hắn tới bên giường, nói với hắn, trong tất cả con cháu hắn là giống ông nhất. Thời niên thiếu nghịch ngợm, đội trời đạp đất, không sợ thứ gì, nhưng thật ra là người rất dễ yếu lòng, nói khó nghe chút thì là thiếu quyết đoán, cái này cũng muốn, cái kia cũng cần. Ông nói tính tình hắn như vậy cứ ở trong thành nhỏ sẽ tốt hơn, Chung gia sẽ chở che hắn một đời. Cả đời tổ phụ từ tay trắng lên đến chức tể tướng rất khó khăn. Thuở thiếu thời trong lòng đều là lê dăn bách tính, kết quả đến tuổi trung niên vì thế cục trên triều mà bệnh tật triền miên, vì quá thất vọng nên đưa cả nhà trở về quê cũ.

Chung Sơ nói mãi không ngừng, tiếng chuông đồng đã vang tự bao giờ. Đến khi hắn yên lặng lại, chân trời đã vọng lên tiếng gà gáy. Ta dựa sát vào hắn, im lặng không nói nên lời.

Thật lâu sau hắn mới nhẹ giọng hỏi ta: “Ta sắp phải đi rồi. Nàng lén khóc như vậy ta biết phải làm sao?”

Ta nói một câu rất dài: “Ta đường đường chính chính khóc trước mặt chàng, chàng còn mắng ta.”

“Khóc đi. Khóc xong lại dỗ.”

Ta khóc được một lúc, bên ngoài đã có người bắt đầu thúc giục.

Chung Sơ bảo ta ngủ tiếp, ta lắc đầu, đích thân mặc cho hắn bộ chiến phục.

Mặc xong, ta lấy từ đáy hòm ra một chiếc chìa khóa, là chiếc chìa khóa ngày bé ta tự tay đánh. Ta đeo lên cho hắn, dặn hắn không được phép gỡ xuống. Chung Sơ than thở, ngập ngừng nói chỉ có con nít mới đeo cái này, hắn đã lớn từng này tuổi rồi. Ta nhìn hắn, một lúc sau tự tay cướp lại chiếc chìa khóa: “Không thích thì thôi. Chàng nghĩ ta muốn cho chàng chắc!”

Chung Sơ vội vàng đè tay ta lại: “Đừng đừng đừng. Ta thích ta thích. Là ta mặt dày mặt dạn đòi bằng được.”

Kèn lệnh thổi lên. Chung Sơ cụng trán hắn vào trán ta: “Ta đi rồi, nửa đêm nàng gặp ác mộng thì phải làm sao bây giờ?”

Ta nói: “Vậy chàng hãy sớm quay về.”

Chung Sơ không cho ta ra khỏi thành đưa tiễn, hắn sợ ta buồn. Trước khi ra khỏi thành Trường An hắn tới tất cả các tiệm sách lớn nhỏ mua sách du kí, thoại bản, còn dặn nếu ra tập mới nhất định phải đưa tới phủ tướng quân, để lại một khoản tiền thế chấp không nhỏ. Chung Lê sợ ta thấy cô đơn, ngày nào cũng tới tìm ta bầu bạn.

Thật ra ta ăn no ngủ kĩ, ngày ngày cứ đến giờ là đi ngủ, ngủ ngon vô cùng. Không chỉ không nhớ nhung thành bệnh, gầy gò tiều tụy, mà còn béo lên vài cân. Vì vậy tổ mẫu nhìn ta không vừa mắt. Thanh Tuệ quan sát mấy ngày, cuối cùng mời cho ta một thầy lang. Thầy lang nói, ta có thai rồi. Đêm đó ta viết một phong thư gửi tới biên cương. Tổ mẫu rất vui, thái độ với ta cũng thay đổi hoàn toàn, không ngừng mang thuốc bổ đến phòng ta. Ta chăm sóc mình, đồng thời cũng chăm sóc cái thai trong bụng thật tốt. Tuy là lần đầu mang thai, nhưng đứa trẻ trong bụng rất ngoan, ta không nôn nghén hay có bất cứ phản ứng gì lạ, ngược lại khẩu vị còn tốt lên rất nhiều.

Biên quan liên tục báo tin chiến thắng. Quân đội Chung gia hùng mạnh, đánh cho Tây địch chạy tán loạn. Trên dưới Chung gia vui mừng phấn khởi, chỉ mình tổ mẫu chẳng thấy hào hứng là bao. Lúc Chung Lê tới phòng ta, khó hiểu tại sao tổ mẫu cứ suốt ngày lo lắng.

Ta xoa đầu nàng, đưa cho nàng một ví dụ.

“Giống như ta lấy đá vây quanh một đàn kiến. Đàn kiến rất an toàn, vì bất kể có nguy hiểm gì thì vẫn có tảng đá ngăn cách. Nhưng nếu tảng đá này quá lớn mạnh, đàn kiến kia trở nên tôn sùng hòn đá, vậy còn con nào sẽ quỳ gối trước kiến vương?”

Nàng nửa tỉnh nửa mê.

Tự cổ chí kim đã có biết bao tướng tài chết trên tay quân chủ. Hơn nữa tổ phụ Chung gia từng là tể tướng, đồ đệ hãy còn trải khắp triều đình. Nếu quân đội Chung gia quá mạnh, sớm muộn gì cũng làm người kia đỏ mắt.

Nhưng ta không ngờ ngày ấy lại đến nhanh như vậy.

Quân Chung gia thắng liên tiếp nhờ chịu khổ mai phục, chủ lực của Tây địch gần như ra hết, biên cương lại nguy hiểm trùng trùng. Mang thai làm ta rất thèm ngủ, đang trong cơn mơ thì nghe thấy tiếng ầm ĩ bên ngoài. Thanh Tuệ đánh thức ta, vừa mặc áo khoác cho ta vừa nói cho ta biết Chung gia có biến rồi, mội đội vũ lâm quân đang đi về phía phủ tướng quân.

Người nào người nấy thấp thỏm không yên, thời điểm mấu chốt tổ mẫu đứng bật dậy. Quý phủ Chung gia vẫn nuôi tư binh, có thể đưa chúng ta chạy trốn về phía Nam. Có điều lần đi này lành ít dữ nhiều. Tổ mẫu nhìn về phía ta, trầm ngâm một lát, chia người trong phủ ra thành ba nhóm. Một nhóm ở lại quý phủ chống lại vũ lâm quân, một nhóm hộ tống con cháu Chung gia đi về phía Nam, còn một nhóm thì đưa ta tới biên cương Tây Bắc.

Bụng ta đã lớn rồi, mang theo Chung Lê và Thanh Tuệ đi về phía Tây. Đường đi gian nan hiểm trở, đến khi ta tới biên cương đã ba tháng trôi qua. Ta gầy rộc đi, cái bụng to đến phát sợ. Vừa đến được quân doanh của Chung gia, ta lập tức hôn mê bất tỉnh. Trên đường đi dù chịu bao nhiêu gian khó ta cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt, chỉ khi đến quân doanh thì sợi dây thừng siết quanh tâm trí ấy mới biến mất, dù có là người mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ không chịu nổi.

Lúc tỉnh dậy, ta thấy mình đang nằm trong một chiếc lều đơn sơ. Ta hắng giọng, phát hiện giọng mình rất khàn. Cổ họng có đờm, ta phải gắng dậy tự mình với ấm trà trên bàn, nhưng trong đó không có một giọt nước.

Vừa hay Chung Sơ bước vào lều, hắn chạy tới ôm ngang người ta.

Hắn gầy đi nhiều, mắt hằn tia máu, trên mặt râu ria lởm chởm.

“Muốn uống nước?”

Ta gật đầu.

Hắn sai người đi lấy.

Ta đưa tay lên sờ râu trên cằm hắn: “Chàng không chăm sóc tốt bản thân.”

“Đâu có?” Hắn nắm lấy tay ta, gãi gãi lòng bàn tay: “Chẳng qua dạo này bận quá, chưa kịp cạo râu.”

“Trong ấm trà cũng không có nước, còn nói tự chăm sóc tốt hả?”

Hắn biết mình đuối lý, ngượng ngùng cười, cúi đầu chạm nhẹ lên chóp mũi ta, hôn một cái lấy lòng.

Hắn dựa sát vào, trên người còn vương mùi mồ hôi để qua một đêm, mùi máu tươi phả thẳng lên mặt, ta ngắt mũi, dùng quai hàm đẩy mặt hắn ra.

“Hôi.”

“Vậy hả?” Hắn đặt ta lên giường, rồi ghé sát mũi vào y phục ngửi ngửi: “Ta có ngửi thấy gì đâu!”

“Hôi như thế vẫn còn bảo không.”

Thật ta bao ngày nay ta đi đường dài, khắp người cũng chẳng có chỗ nào sạch sẽ, nhưng ta thích quở trách hắn.

Thấy hắn kinh ngạc, ta rất vui.

Chung Sơ đi tắm qua nước lạnh, toàn thân run rẩy đi về phía ta kêu lạnh, bỏ bàn tay ta vào nước ấm được chuẩn bị riêng cho ta. Đôi tay ấm áp của hắn bắt đầu xoa bóp.

Ta gầy đi nhiều, chỉ có cái bụng to lên, nhìn qua hơi đáng sợ. Chung Sơ lau đến bụng, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng, mềm mại như dòng nước ấm. Hắn cúi người hôn một cái, rồi lại dán mặt lên, ta cũng đặt tay mình lên đầu hắn.

Cái bụng bỗng nhiên giật giật, trên bụng ta có một khoảng nhỏ nhô lên một chút rồi mau chóng biến mất.

Chung Sơ hiếu kì: “Nó còn có thể động đậy hả?”

Ta bật cười thành tiếng.

Dáng vẻ này của hắn thật sự có chút ngớ ngẩn.

Đúng lúc này, khuôn mặt của hắn đột nhiên bị đạp một cái, ở ngay giữa xương gò má. Rõ ràng cái đạp này không đau gì, nhưng hắn cứ làm như mình bị đạp đau đến mức hôn mê. Hắn nhảy dựng lên, chết cứng đứng một chỗ, sững sờ nhìn bụng ta, sau đó lại quay sang nhìn ta.

Ta bật cười: “Nó cũng đâu nhảy ra ăn thịt chàng được, chàng sợ cái gì?”

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com
Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Group: Hội Tự Apply học bổng Trung Quốc

Group chia sẻ, hướng dẫn, hỗ trợ tự Apply học bổng Trung Quốc

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容