[Zhihu] Truyện ngắn cổ trang nào khiến bạn đau lòng? (3/6)

Ta nói chuyện với hắn một lúc đã không nhịn được ngủ thiếp đi. Ta không kể cho hắn nghe chuyện của Chung gia, cũng chẳng muốn can dự vào chuyện biên cương. Ta không muốn nói gì nhiều, cũng chẳng muốn quấy nhiễu sự yên tĩnh chỉ trong chốc lát này.

Sau đó Chung Lê nói với ta, Chung Sơ đã phái người đi đón tổ mẫu rồi. Quân đội Chung gia thất bại thảm hại một trận lớn, thực tế là do triều đình phái gián điệp tới giám sát rồi để lộ thư của tướng quân ra ngoài. Bây giờ sự hoài nghi của hoàng đế quá lớn, hắn muốn áp chế cân bằng thế lực. Mà vừa hay Chung gia là con chim đầu đàn, đến ngày quân đội Chung gia về triều, thu phục dân tâm, lúc ấy càng khó ngăn lại được.

Hơn nữa dù đánh trận thất bại cũng chỉ là cắt một mảnh cằn cỗi của Tây Bắc đi mà thôi, dẫu chỉ còn một nửa giang sơn thì vẫn là giang sơn của hoàng đế.

Lần này Chung gia đã đâm lao đành phải theo lao. Không đánh, thì diệt tộc. Nhưng nếu đánh, đoạn đường từ Tây Bắc về Trường An nào có dễ đi.

Trong lúc Chung Sơ đang do dự thì cữu cữu đã quyết định thay hắn rồi. Người này là đệ đệ ruột của mẫu thân Chung Sơ, tên là Tần Lệ Thù. Tần gia đời đời kiếp kiếp trấn thủ Tây Bắc, nhưng lại không có được quyền lợi tương xứng.

Tần gia đợi ngày này, đã đợi lâu lắm rồi.

Chung Sơ vì chuyện này mà phiền muộn, nhưng hắn cũng không hề nhắc tới trước mặt ta. Chỉ đến khi đêm về, ta mới có thể cảm nhận được hắn đang mở to mắt, không có nửa phần buồn ngủ.

Ánh bình minh ló rạng, lại là một đêm hắn thức trắng, ta cách tấm chăn ôm lấy hắn. Hắn tưởng ta mơ thấy ác mộng, quay lại ôm lấy ta, dịu dàng vỗ lưng cho ta.

Ta lắc đầu: “Cả đêm rồi ta không ngủ.”

“Có phải ta làm phiền đến nàng không? Vậy đêm nay ta trải thảm nằm dưới đất nhé.”

“Chung Sơ, chàng nói cho ta biết, chàng đang do dự điều gì?”

Hắn trầm mặc không biết đã bao lâu: “Toại Toại, đây không phải là con đường dễ đi. Khả năng chín phần mười, ta sẽ c.hôn vùi sinh mạng của tất cả mọi người.”

Ta lướt qua khóe mắt hắn, nơi ấy hơi thô ráp, lại có chút ướt nhòa.

Trượng phu của ta không phải là thánh nhân, tính mạng của mấy vạn người đang nằm trong tay hắn, là người, sẽ do dự, sẽ lo sợ.

Ta nắm bàn tay run run của hắn đặt lên bụng mình. Hắn dần bình tĩnh lại, ta nói cho hắn hay: “Chàng đã làm rất tốt rồi.”

Mặt của hắn chôn sâu ở cổ ta, năm ngón tay ta luồn vào tóc hắn, cổ của ta dần dần thấm ướt một mảng nhỏ. Ta không nói gì, cầm khăn tay lau mồ hôi sau lưng hắn. Mãi đến khi nửa người trên đã tê rần, ta mới nhẹ nhàng đá vào bắp chân hắn: “Tê dại ra rồi.”

Hắn chôn ở cổ ta mỉm cười, dịu dàng hôn lên làn da ta.

Như lần đầu đôi ta ở bên nhau vậy.

“Trời sáng rồi.”

Đêm hôm ấy khắc sâu vào trong tâm trí ta. Ta biết mình có thể bỏ mặc cái gì, không thể ngăn được điều gì xảy ra, nhưng ta không còn lựa chọn nào khác.

Để lại cho Chung gia, từ trước đến nay chỉ là một ngõ cụt. Hoặc là vây hãm, hoặc là lợi dụng chính hiểm yếu ấy tháo tường cầu sinh.

Hai nhà Chung Tần cuối cùng vẫn tạo phản.

Ngày ấy Chung Sơ đi đánh trận, vừa hay là thời kì chuyển dạ của ta.

Ở nơi đơn sơ hoang vắng, trong hoàn cảnh này sinh con, nói gì đi nữa ta vẫn thấy sợ.

Lúc cơn đau tới ta chỉ cắn chặt răng âm thầm rơi lệ, về sau lại bắt đầu khóc nấc lên, đau đớn chiếm lấy mọi ý thức của ta. Sau này Thanh Tuệ kể lại cho ta biết, ta sinh một ngày một đêm thì miệng mắng Chung Sơ đến ba canh giờ.

May mà quá trình sinh nở cũng coi như suôn sẻ.

Loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, Thanh Tuệ ôm con tới cho ta xem, là một đôi long phượng.

Khuôn mặt của con trai nhăn nhúm như ông lão, còn con gái cũng thảm không nỡ nhìn, mũi miệng nhỏ xíu, xanh xanh tím tím.

Ta không ngừng thút thít: “Sao xấu như khỉ vậy?”

Không biết có phải con gái nghe hiểu được không mà oa oa khóc lớn. Ta càng thêm buồn bực: “Ta mang thai chín tháng mười ngày, kêu xấu một xíu cũng không được nữa sao?”

Thanh Tuệ bế hai đứa trẻ đi cho tổ mẫu xem. Bên ngoài vọng vào tiếng thảo luận sôi nổi, hai mắt ta đẫm lệ mơ mơ màng màng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đúng lúc ánh trăng hiện ra, trăng bạc chiếu trước giường như những hạt muối nhỏ.

Ta nhớ trước đây từng đọc qua một câu thơ: Cùng ngắm trăng mà cùng chẳng thấy, muốn nương trăng soi sáng tới chàng.

Ấy là ngày đã thoát khỏi địa ngục tròn một năm rưỡi. Năm nay ta mười chín tuổi, trong một đêm gắn kết với hai sinh mệnh – hai đứa bé biết kêu, biết khóc, biết cười.

Con trai ta tên Chung Hộc, con gái tên Chung Kiều.

Chung Sơ tắm trong biển máu đứng trên tường thành, đưa mắt nhìn quanh bốn phía, thây chất thành núi, máu chảy thành sông. Chiếc cờ thêu hai chữ “Chung Sơ” cắm trên cổng thành, gió lớn thét gào, cờ bay phần phật.

Đây là thành trì đầu tiên hắn đánh hạ, chiến thắng này không giống với bất kì chiến tích nào trong quá khứ. Khôi giáp của hắn nhuốm đầy m.áu, mà những giọt máu tươi này từ giờ trở đi trên con đường tạo phản leo đến đỉnh cao của hắn sẽ ngày một nhiều thêm.

Tay hắn không ngừng run rẩy.

Nhớ tới lời tổ phụ đã từng dạy hắn, ông nói làm người không được quá tham lam. Nếu một ngày con cho rằng thứ con nắm trong tay càng nhiều, thì những chuyện không thể kiểm soát được sẽ thi nhau kéo đến.

Một tiểu binh đột nhiên vội vàng chạy tới báo cáo: “Tướng quân, phu nhân đã sinh rồi.”

Cổ họng Chung Sơ nghẹn lại: “Bình an cả chứ?”

“Phu nhân và tiểu công tử, tiểu nữ lang đều không có gì đáng ngại.”

Xa xa mây đen tan biến, ánh mặt trời từ những rặng mây hé ra chiếu khắp đất trời.

“Toại Toại, trời sáng rồi.”‘

Tên tiểu binh Chung gia kia nghe thấy câu nỉ non trầm thấp như vậy len lén nhìn lên chủ soái của mình, không biết mình có đang hoa mắt hay không. Người chủ nhân của Chung gia vĩnh viễn đứng thẳng sống lưng ấy giờ đây bên khóe mắt thoáng hiện một giọt lệ chỉ vụt thoáng qua rồi biến mất.

Ta mê man ngủ một ngày một đêm. Khi tỉnh dậy thấy tổ mẫu đã ngồi bên giường, hai tay ôm đứa bé. Một cô nương đứng sau lưng bà cũng đang ôm một đứa.

“Tổ mẫu?”

Tổ mẫu hiếm khi dịu dàng nhìn ta, khuôn mặt từ ái nhìn đứa cháu trong lòng: “Vất vả cho con rồi. Lần này con là đại công thần của Chung gia chúng ta đấy.”

Thanh Tuệ đỡ ta ngồi dậy, ta giang hai cánh tay ra nói: “Để con ôm một chút.”

Tổ mẫu cẩn thận đặt con vào lòng ta, động tác của bà lây cả sang ta, thậm chí ta còn không dám dùng lực quá lớn, cảm giác trong lòng toàn là bông mềm, mùi sữa thơm ngát quẩn quanh.

Con trai vẫn đang ngủ, ta không nhịn được cúi đầu hôn lên mắt nó. Lông mi nó hơi run lên, đột nhiên mở bừng mắt, đôi mắt to tròn như quả nho nhìn ta rồi bật cười khanh khách.

Nó cười, con gái trong lòng cô nương kia bất chợt bị đánh thức liền khóa òa lên. Tổ mẫu cũng bế cả con gái đặt vào lòng ta.

Ca ca nghe thấy tiếng khóc của muội muội bên cạnh thì càng cười lớn hơn. Ta bị chọc cười, cũng cúi đầu hôn lên mí mắt con bé trấn an, lúc này nó mới dịu lại, tiếng hít thở dần dần trầm xuống.

“Hai đứa bé chỉ nhận biểu tẩu tẩu thôi đó. Vừa nãy chúng vừa khóc một trận, dỗ thế nào cũng không được, biểu tẩu tẩu chỉ cần hôn hai cái đã ngoan vậy rồi. Đúng là mẫu thân vẫn là tốt nhất.” Cô nương kia khẽ cười nói.

Tổ mẫu nhìn đứa bé, sắc mặt trở nên khó coi. Bà rất thích hai đứa cháu này, nhưng dỗ thế nào cũng chẳng bằng mẫu thân ruột thịt của chúng.

Tổ mẫu không nói gì, ta im lặng tiếp cũng không hay, vì vậy nhìn về phía cô nương kia: “Vị này là?”

Tổ mẫu nói: “Là người bên ngoại của mẫu thân Sơ Nhi, khuê danh Tần Hoài. Con cứ gọi biểu muội là được.”

Tính tình Tần Hoài có vẻ rất hào sảng, không hề khách khí nói: “Mười năm nay ta không gặp biểu ca rồi. Không ngờ bây giờ gặp lại huynh ấy đã lấy một tẩu tẩu xinh đẹp thế này, lại còn sinh được hai đứa con. Biểu ca đúng là người có phúc lớn.”

Bụng ta quặn lên, tổ mẫu thấy ta không khỏe cũng mang theo Tần Hoài rời đi.

Nhìn bóng lưng của Tần Hoài, thật ra nàng cũng là một nữ tử lanh lợi. Một thân giáp đỏ rực, trên người đeo đầy chuỗi ngọc châu, tính cách cũng như chúng, nhiệt tình, hăng hái.

Tổ mẫu rời đi không lâu thì Chung Lê ghé thăm. Nàng đã lớn hơn đôi chút, người cao lên nhiều, chỉ là tính tình vẫn hay ngại ngùng như xưa, mãi sau vẫn không nói lời nào, nhìn không mấy vui vẻ. Ta nghĩ nàng lạ người trong quân doanh.

Chung Lê chơi đùa với con gái ta một lúc, sau đó lo lắng nói với ta, rằng tổ mẫu và cữu cữu bên Tần gia đang bàn bạc, muốn gả Tần tiểu thư cho ca ca.

Ngón tay ta run lên bần bật: “Gả?”

Chung Lê gật đầu: “Là đưa lên làm bình thê.”

Thảo nào vừa rồi tổ mẫu dẫn Tần Hoài đến phòng ta, thì ra là đến đánh phủ đầu.

“Ca ca muội về chưa?”

“Vẫn chưa. Nhưng có lẽ hai ngày sau là về rồi.”

“Chuyện này cứ để ca ca muội xử lý là được.” Ta xoa lên chỗ chân mày đang nhíu chặt của nàng: “Muội vẫn là một tiểu cô nương thôi, không nghĩ xem có trò gì chơi không mà cứ lo lắng cho ta hoài vậy? Trong quân doanh thật giả lẫn lộn, muội ra ngoài thì phải mang theo vài người, nhỡ đâu bị ai bắt nạt, ca ca muội không ở đây thì tẩu tẩu sẽ ra mặt giúp muội.”

Chung Lê ngoan ngoan nghe theo, một lát sau lại tò mò hỏi ta: “Nếu ca ca thật sự lấy Tần tiểu thư thì sao?”

Ta xoa đầu nàng: “Vậy Lê Lê giúp ta xử hắn, được không?”

Tiểu cô nương cười đến hai mắt cong cong, gật đầu như giã tỏi: “Dạ được! Không ai được phép bắt nạt tẩu tẩu, tổ mẫu không được, ca ca cũng không được.”

Đêm đó ta vừa cho hai đứa uống sữa xong, chúng còn xấu xa ói ra sạch một nửa. Ta lau dọn sạch sẽ rồi dùng ngón tay gãi gãi cằm chúng, đùa chúng cười khanh khách.

Thanh Tuệ nói ta như trẻ con vậy. Ta nghiêng đầu dựa sát vào con gái: “Ồ? Vậy ư?”

Con gái cười đến nỗi nước mũi tạo thành bong bóng vỡ trên mặt ta, Thanh Tuệ và bà vú trong phòng đều bị nó chọc cười.

Ta nhận lấy khăn tay Thanh Tuệ đưa, chưa kịp lau thì ngoài lều đã vang lên tiếng bước chân nặng nề, lòng ta chợt nhộn nhạo hẳn.

Chung Sơ vén mành lên, hùng hổ bước vào, vừa nhìn thấy ta liền vội vàng đi tới.

Thanh Tuệ dẫn theo những người trong lều ra ngoài.

Chung Sơ đứng trước mặt ta, ôm chầm lấy ta. Trên người hắn vẫn còn vương khí lạnh của vùng Tây Bắc. Ta vòng hai tay lên ôm cổ hắn, kéo hắn cúi thấp xuống. Mặt hắn rất lạnh, ra dụi dụi vào người hắn.

“Toại Toại.” Chung Sơ nỉ non: “Ta về muộn rồi.”

Ta tránh khuôn mặt của hắn đang sát lại gần, cắn một cái vào cằm hắn, lực không nhẹ.

Hắn hít một hơi khí lạnh.

“Ta sợ lắm, hôm qua ta rất sợ, cứ tưởng mình đã c.hết rồi.”

Chung Sơ luống cuống tay chân, ta bế con trai đưa cho hắn: “Không ôm nó một cái sao?”

Không biết là do lạnh hay đang căng thẳng, chân tay của hắn cứng đờ như khúc gỗ. Con trai đang ngủ thì bị quấy tỉnh giấc, đôi mắt nhìn nam nhân đang ôm nó, đột nhiên khóc nấc lên.

Chung Sơ phản xạ có điều kiện nhìn ta, cứ như chân tay không phải của hắn vậy.

“Nhìn ta làm gì?”

“Nó khóc.” Nhìn Chung Sơ như muốn khóc theo.

“Khóc thì dỗ đi.” Ta lại bế con gái lên: “Hay là thử bế thêm một đứa nữa nhé?”

Ta bị Chung Sơ ai oán trừng mắt.

Trận này hai nhà Chung Tần lấy được Đà Linh Quan, tin tức truyền tới thành Trường An, triều đình cử tám vạn đại quân đi tiêu diệt phản quân Chung Tần.

Đại Ung đổi trời rồi.

Tần gia không yên tâm, đưa ra đề nghị gả Tần Hoài cho Chung Sơ, thân càng thêm thân. Nhưng Chung Sơ một mực từ chối, thái độ rất kiên quyết. Lão hồ ly Tần Lệ Thù này không phải loại tốt lành gì, nhất quyết không chịu nhường nửa bước. Chung Sơ bị tổ mẫu gọi qua mấy lần, lúc trở về sắc mặt rất khó coi.

Tần Hoài đến thăm ta vài lần, nhưng không hề đề cập tới chuyện này nửa chữ, chỉ chơi với hai đứa bé một lát, nói vài câu chuyện phiếm với ta. Mỗi lần nàng ta tới Chung Lê như ăn phải thuốc nổ vậy, khó chịu ra mặt nhìn nàng ta chằm chằm. Có lúc Tần Hoài muốn hàn huyên với nàng mấy câu, nhưng Chung Lê đều cúi đầu vờ như không nghe thấy.

Tuy rằng gia phong của Chung gia nhiều vô kể, nhưng có một gia huấn luôn được đặt lên hàng đầu: Nam nhân Chung gia từ bốn mươi tuổi trở lên, nếu không có con mới được nạp thiếp. Dạo này con cháu Chung gia thấy người Tần gia đều thấy ngứa mắt khó chịu, còn có mấy người trẻ tuổi ở Chung gia chạy tới an ủi ta.

Sau đó chuyện này cũng bị ép xuống. Ta không biết Chung Sơ đã dùng cách gì, nhưng đêm ấy lúc hắn quay về khuôn mặt sa sầm đen thui. Ta hỏi hắn, hắn chỉ nói ta không cần bận tâm làm gì.

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com
Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Group: Hội Tự Apply học bổng Trung Quốc

Group chia sẻ, hướng dẫn, hỗ trợ tự Apply học bổng Trung Quốc

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容