[Zhihu] Truyện ngắn: Tôi quên mất lý do mình tự sát (Phần 12/15)

Trước thời khắc Giang Dương nhảy lầu, qua điện thoại tôi đã nói với nó: “Cầu xin em, hãy chết đi.”

Chúng tôi là chị em gắn bó như keo sơn, tất nhiên chỉ là nhìn thì giống thế thôi.

Từ khi nó sinh ra, trong mắt bố mẹ tôi chẳng là gì cả, như một đứa con vô hình. Cũng có thể nói, nếu chia làm hai phần hay vài phần, cũng không thể đối xử bình đẳng được. Cho dù họ làm ra vẻ rất tốt đi chăng nữa, nhưng sâu thẳm trong tâm hồn vẫn tồn tại suy nghĩ thiên vị.

Ví dụ như khi tan trường bố mẹ đến đón chúng tôi, họ đều dắt tay Giang Dương đầu tiên, sau đó mới duỗi tay hướng về phía tôi. Ví dụ như kết quả thi của nó thấp, bố mẹ lúc nào cũng chỉ an ủi nó: “Lần sau cố gắng hơn là được rồi”. Mà tôi thi đứng thứ nhất bên cạnh không được một ai hỏi thăm. Ví dụ như khi tôi cùng nó giành đồ chơi hay cái điều khiển TV, bố mẹ lúc nào cũng nghiêm khắc ra lệnh cho tôi phải nhường cho nó. Làm chị thì phải nhường em, đây chính là câu nói kinh điển của các bậc phụ huynh.

Từ nhỏ tôi đã phải nhường nhịn nó, nhưng có trời mới biết trong lòng tôi nỗi chán ghét và bất mãn làm tôi muốn phát điên lên được, chẳng qua là cố gắng diễn tròn vai một người chị yêu thương, nhường nhịn cậu em trai bé bỏng của mình.

Bởi vì gia đình tôi rất khá giả, công ty mà bố tôi kinh doanh ngày càng phát đạt, tiền tiêu vặt của chúng tôi cũng ngày một tăng lên. Tôi không cần giành đồ chơi, đồ ăn hay điều khiển TV với Giang Dương nữa, tóm lại là không cần tranh với nó bất cứ thứ gì nữa cả. Nó có gì thì tôi cũng có. Đúng là tiền bạc có thể xoa dịu tâm hồn, thỏa mãn lòng ham hư vinh của tôi. Váy đẹp, túi hàng hiệu, tôi đi trong trường mà thằng con trai nào cũng phải đưa ánh mắt thèm thuồng nhìn tôi, làm tôi thấy mình thật sự đang sống. Tôi không cần phải ở trong ngôi nhà kia lúc nào cũng làm một đứa ngốc đáng thương bị cả nhà ghẻ lạnh, không cần vừa nén giận vừa cố giả tạo làm một người chị tốt nữa rồi.

Mọi chuyện đều vô cùng thuận lợi, cho đến khi bố tôi tuyên bố công ty sắp phá sản, vì bên tài vụ có vấn đề, bố còn bị bắt lại. Không còn váy, không còn túi sách, không còn đồ trang điểm, không còn máy tính, tôi không còn gì cả. Tôi lại quay về làm một con bù nhìn đáng thương.

Tôi cứ tưởng thằng nhóc Giang Dương này ngây thơ lắm, là một cậu ấm chính hiệu, gặp phải chuyện này sẽ hoảng loạn hơn cả tôi. Nhưng nó mới có 18 tuổi đã biết nhẹ nhàng vỗ vai mẹ giống bố, thấp giọng an ủi mẹ, nói mẹ đừng khóc nữa.

Tại sao?

Tại sao bình thường nó vô tâm vô phế mà giờ vẫn có thể mạnh mẽ như vậy?

Tại sao tôi còn lớn hơn nó cả 4 tuổi mà cũng không được như nó?

Bởi vì từ khi nó sinh ra, bố mẹ đã dành hết tình yêu cho nó, một lòng dạy dỗ cưng chiều nó, nên bây giờ nó mới trở nên mạnh mẽ như vậy.

Còn tôi thì sao?

Từ nhỏ đã bị bố mẹ lạnh nhạt, nên bây giờ mới ích kỉ, hẹp hòi, như một kẻ tiểu nhân yếu đuối như thế này đây. Thế này là không công bằng, không công bằng tí nào cả.

Tôi lảo đảo chạy đến quán bar uống rượu, uống đến 3 giờ sáng, Giang Dương xuất hiện trước mặt tôi nói: “Thế này có được coi là tự mình sa ngã hay không?” Nó túm lẩy cổ tay tôi muốn lôi tôi ra khỏi quán bar.

“Mày có biết phá sản nghĩa là gì không?” Tôi giằng ra khỏi tay nó: “Phá sản, tức là mày không còn là bạch mã hoàng tử nữa, bạn bè của mày cũng không chơi với mày nữa, còn bạn gái mày cũng không còn cười ngọt ngào với mày nữa. Chúng ta sẽ không có chỗ ở, không có cơm ăn, thậm chí còn phải bỏ học. Chỉ sau một đêm, chúng ta mất hết tất cả.”

“Mấy thứ đó quan trọng đến thế sao?” Giang Dương trầm giọng nói.

“Có phải mày muốn nói là, chỉ cần cả nhà chúng ta còn ở bên nhau, kề vai sát cánh, khó khăn gì cũng sẽ vượt qua được đúng không?” Tôi cười ra tiếng: “Mày ngu thật hay giả ngu đấy! Những ngày tháng về sau sẽ chỉ có tuyệt vọng nối tiếp tuyệt vọng thôi, nói không chừng bố còn phải ngồi tù mọt gông kia kìa. Cứ cho là may mắn được thả ra đi, sau một đêm từ trên trời bị rớt xuống làm người bình thường, tâm lý của ông ấy sẽ dần lệch lạc thôi. Ông ấy sẽ đổ đốn, đập đồ đạc, phát tiết lên người nhà. Mà mẹ cũng có tuổi rồi, ngày nào cũng phải lấy nước mắt rửa mặt, nói không chừng nghĩ nhiều quá rồi bị tâm thần cũng nên.”

“Chuyện đó sẽ không xảy ra.” Giang Dương vô lực nói.

Tôi cầm một chai rượu rỗng đập vỡ rồi lấy mảnh vỡ nhắm vào cổ tay mình, nhìn nó cười: “Chết đi thì tốt rồi, sẽ không phải chịu nhiều áp lực như vậy nữa.”

Giang Dương chợt đá bay chai rượu trong tay tôi, giọng run rẩy: “Chị điên rồi đấy à?”

Tôi co quắp trên mặt đất, ôm mặt khóc đến tê dại tâm can. Giang Dương ôm chặt tôi vào ngực, thấp giọng nói: “Chị đừng sợ, có em ở đây rồi.”

Có em ở đây?

Có mày ở đây?

Đúng, tất cả đều là tại mày hết. Vì mày nên tao mới phải ở trong tình trạng này, sao mày lại không biết nhỉ?

Tôi oán hận nó, chán ghét nó đến cực điểm, nó lại một lòng đối xử tốt với tôi. Nó có thể nhớ đến người chị bị bố mẹ lãng quên vứt vào một xó, chạy đi tìm tôi, mang sự xấu hổ và khó chịu của tôi phơi bày ra trước mắt mọi người.

Tôi cố tình xào dưa hấu với ớt xanh cho nó ăn, thế mà nó vẫn ăn một cách ngon lành, còn giơ ngón cái lên khen tôi nấu ngon. Tôi có mối tình đầu, trong mắt nó thật sự toát ra nỗi đau thương vô hạn, căm giận hỏi tôi người kia có gì tốt hơn nó. Thậm chí sau này nó có bạn gái, cô gái kia trông cũng giống tôi vài phần. Một thằng em trai đơn thuần nhìn thấy chị gái yêu quý của nó hoảng loạn đến mức muốn cứa cổ tay tự sát chắc chắn là rất đau lòng.

Nói thật tôi cũng chẳng hoảng loạn đến nỗi thế, tôi công nhận tiền bạc có thể thỏa mãn lòng ham hư vinh của tôi, nhưng đến cùng chúng cũng chỉ là vật chất mà thôi. Ra ngoài tùy tiện tìm một gã đàn ông có tiền là giải quyết được chuyện phiền não này rồi. Tôi cũng chẳng lo lắng chuyện gì, chỉ là nhân cơ hội này kích thích Giang Dương một chút thôi.

Nghe những lời thống khổ tuyệt vọng của tôi, mỗi lần nó nhìn thấy bố trong trại giam, nhìn thấy mẹ lấy nước mắt rửa mặt, lại còn phải trông chừng chị gái tự tử, dù nó có mạnh mẽ đến đâu đi nữa thì cũng không thể chịu được áp lực dồn vào cùng lúc thế này đâu. Nhất là nó đã nhìn thấy Viên Lễ và Trần Hoa Sam phản bội nó. Nhưng nó vẫn không hề gì, vẫn ngây thơ lạc quan như thế, trong bữa cơm còn cười kể mấy chuyện nhàm chán dỗ mẹ cười, đỡ đần mẹ làm việc nhà, thậm chí còn giấu mẹ ra ngoài kiếm việc làm thêm. Còn tôi cả ngày chỉ biết ăn no ngủ kĩ rồi lên mạng, bị mẹ mắng là tốn tiền.

Nếu nó không phải em trai tốt của tôi, nếu nó không phải em tôi, chắc chắn tôi sẽ không ghét nó như bây giờ, nói không chừng còn khen nó là một đứa trẻ ngoan. Mà chính vì nó là một đứa trẻ ngoan, nên tôi mới thấy mình nhỏ bé và thấp kém đến nhường nào. Chỉ cần nó còn tồn tại một ngày, tôi sẽ vĩnh viễn dậm chân tại chỗ, sống trong bóng tối cô độc.

Nếu nó chết đi thì tốt biết bao.

Đây là điều ước từ sâu thẳm trong tâm hồn tôi từ khi còn bé. Giang Dương không hề hay biết, rằng khi tôi ngồi chung bàn ăn cơm với nó, khi tôi ngồi trên sofa xem TV cùng nó, khi tôi cùng nó đến trường, trong đầu tôi đều hiện lên câu – Mày đi chết đi.

Tôi cũng chẳng hận gì nó cả, tất cả mọi chuyện không phải là lỗi của nó, nó chẳng qua cũng chỉ là một thằng em trai ngây thơ hồn nhiên mà thôi, nhưng tôi vẫn muốn nó chết. Tưởng tượng ra cảnh thằng con trai cưng của bố mẹ mà chết rồi, tôi có thể vui vẻ cười ra tiếng. Cho nên lúc nó ngồi im lặng trước máy tính tìm việc làm thêm, tôi đứng đằng sau nó nói: “Mấy năm trước bố mẹ đã mua bảo hiểm cho chúng ta. Nếu một trong hai chị em mình chết, công ty bảo hiểm sẽ trả cho nhà mình rất nhiều tiền, như vậy bố và công ty sẽ được cứu rồi.”

Giang Dương xoay người ngẩng đầu nhìn tôi, đáy mắt tràn ngập lo lắng. Mặt tôi không biến sắc nhìn thẳng vào mắt nó: “Em sẽ không để chị phải chết đâu, phải không em trai?”

Nó đương nhiên sẽ không để tôi chết, vì tôi chính là người chị mà nó yêu thương nhất.

Trước khi Giang Dương nhảy lầu, mẹ đã cắt cổ tay tự vẫn. Tôi đã nhìn thấy mẹ cầm lưỡi dao hoảng hốt đi vào nhà vệ sinh. Tôi làm như không có chuyện gì tiếp tục ngồi trên ghế sofa xem TV, kể cả khi nghe thấy tiếng mẹ ngã xuống đất, tôi vẫn dửng dưng nhìn màn hình TV, qua điện thoại nói với Giang Dương: “Mẹ vừa mới cắt cổ tay đấy.” Tôi nói: “Nhưng mà chị không định đưa mẹ đi bệnh viện đâu.”

Giang Dương không nói gì, trong ống nghe truyền đến tiếng gió thổi vù vù. Khi đó tôi không nghĩ ra nó đang ngồi trên tầng cao nhất trường học, có lẽ nó cũng chỉ muốn lên hóng gió hoặc hút điếu thuốc mà thôi.

“Cứ chết như thế cũng tốt, cuộc sống này quá mệt mỏi rồi, không phải sao?” Tôi tiếp tục nói. Trong TV đang phát một đoạn quảng cáo, là một cô gái nhỏ buộc tóc đuôi ngựa đang dịu dàng dắt tay em trai mình qua đường, hai bàn tay nhỏ bé đan thật chặt vào nhau.

“Chị còn nhớ em đã từng nói nếu sau này chị không tìm được việc em sẽ nuôi chị cả đời không?” Giang Dương thấp giọng nói, giọng hơi phát run: “Em thề sau này sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền nuôi chị. Cho nên bây giờ chị hãy mau đưa mẹ đến bệnh viện đi.”

Tôi lớn tiếng cắt đứt lời nó: “Nuôi tao? Mày lấy cái gì để nuôi tao? Mày sắp tốt nghiệp rồi, lên đại học mất rất nhiều tiền. Chẳng nhẽ mày bỏ học đi làm à? Một thằng nhãi ranh 18 tuổi thì làm được cái quái gì? Mày rốt cuộc muốn ngây thơ đến khi nào?” Tôi cao giọng: “Mày có biết không? Làm chị mày 18 năm nay, không ngày nào là tao không không mong mày chết đi. Sự tồn tại của mày là nỗi khổ của tao. Cho dù nhà chúng ta không phá sản đi nữa, bố không phải ngồi tù, tao cũng mong mày chết.”

“Cho nên, cầu xin em, đi chết đi.”

Sau đó tôi kiên quyết cúp điện thoại xem như chị em cãi nhau là chuyện thường tình, sau đó lại làm lành, tất cả chỉ là lời nói giỡn.

Lúc tôi đưa mẹ đến bệnh viện cũng là lúc nghe tin Giang Dương nhảy lầu. Thằng em trai hồn nhiên ngây thơ, luôn lạc quan tiến về phía trước của tôi đã chết đúng như ý nguyện của tôi rồi.

Người yêu tôi nhất thế giới này cuối cùng cũng chết rồi.

Trước khi chết Giang Dương không để lại lời nào, không ai biết trước khi nhảy lầu nó đã nói chuyện điện thoại với tôi. Điện thoại của nó nát bét, nhưng SIM không bị hư hại gì. Có điều, trước khi nhảy lầu nó đã cẩn thận xóa cuộc trò chuyện với tôi, nên tôi không bị cảnh sát điều tra.

Nếu bây giờ tôi nói: “Giang Dương, chị chỉ nói đùa thôi, chị chỉ là nhất thời xúc động, nên em hãy sống lại được không?” thì đúng là chuyện châm biếm rồi.

Trên tường phòng khách treo bức di ảnh đen trắng của Giang Dương. Đó là tấm ảnh nó vừa chụp năm nay thôi. Trong ảnh nó khẽ mỉm cười, nụ cười của nó còn ấm áp hơn cả ánh mặt trời. Tôi ngắm ảnh của nó thật lâu thật lâu, tầm mắt dần dần trở nên mơ hồ, sau đó không kìm được mà rơi nước mắt. Đây là phản ứng sinh lý bình thường. Khi nhìn thấy di ảnh của Giang Dương, nhìn đến nỗi nước mắt lăn dài trên má cũng chỉ là phản ứng sinh lý bình thường mà thôi, chứ không phải là vì tôi đau lòng.

Sau khi bố được thả, ông ấy giống như ông lão mười tuổi, phải có mẹ tôi đỡ mới có thể miễn cưỡng đi được. Vừa về đến nhà bố đã ôm chặt lấy di ảnh của Giang Dương gào khóc đến lạc cả giọng. Đây là báo ứng.

Nhưng tôi cũng chẳng thấy sung sướng dễ chịu gì. Bởi vì tôi bỗng nhiên ý thức được rằng, cho dù bây giờ bọn họ có đau lòng, nhưng sau một thời gian đau thương cũng sẽ dần phai nhạt. Bọn họ sẽ dần quên mất mình từng có một đứa con tên là Giang Dương, sau này mỗi khi nhắc đến nó cũng chỉ thở dài một tiếng, không hơn không kém. Chẳng có ai sẽ vì một người đã chết mà đau lòng cả đời. Đây là hiện thực.

Tôi quét dọn phòng ngủ của Giang Dương, sắp xếp lại giá sách cho nó, lật vài trang sách mới phát hiện ra, sách của tôi và nó đều giống nhau.

“Nếu có kiếp sau, em đừng làm em của chị.” Tôi nhìn Giang Dương đang mỉm cười xán lạn trong ảnh trên kệ sách nói.

Thật xin lỗi chỉ vỏn vẹn có 3 chữ mà tôi không thể nói nên lời. Bởi vì một khi tôi nói ra câu này, nghĩa là tôi đã thua. Một khi tôi nói ra thì mọi oán hận, đố kị, khổ sở, tuyệt vọng bao nhiêu năm nay sẽ đều thành trò cười.

Mọi chuyện cứ thế trôi qua, cho đến khi Tiền Tiểu Đạo xuất hiện nói với tôi: “Nếu em nói cho chị biết, Giang Dương không phải vì Viên Lễ nên mới tự tử, chị có tin không?”

Thằng bé này cũng chỉ là một học sinh cấp 3 bình thường, nhưng những lời nó nói lại làm tôi ngạc nhiên đến trợn trừng mắt. Những câu tiếp theo nó nói lại làm tôi thấy chột dạ.

Giang Dương hóa thành linh hồn, quên mất lý do mình tự sát, bị giam cầm trong trường học. Chỉ có duy nhất Tiền Tiểu Đạo nhìn thấy nó. Nghe giống như mấy bộ phim kinh dị mắc ói của Hàn Quốc vậy. Tôi cũng chẳng tin những lời nói vô căn cứ này, nhưng khi bước chân vào cổng trường, đứng dưới tán cây tử đằng trên hành lang, nhìn về phía ngón tay Tiền Tiểu Đạo chỉ, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một áp lực vô hình khiến tôi không thở nổi.

Không thể nào, không thể nào!

Tôi lặp đi lặp lại câu này trong đầu. Nhưng chỉ có tôi và Giang Dương biết những chuyện này thôi, sao Tiền Tiểu Đạo lại có thể nói ra chính xác không sai chi tiết nào được. Giang Dương thật sự tồn tại. Không những thế nó còn đang đứng trước mặt tôi kìa. Nó nhìn thấy tôi, nhưng tôi lại không thể nhìn thấy nó. Tôi không biết nụ cười của nó có thay đổi chút nào không, không biết nó đang vui vẻ hay tức giận. Khí lạnh từ trên đỉnh đầu tôi thấm vào tận xương, làm cả người đều lạnh toát.

Tôi muốn chạy trốn, muốn chạy về nhà vào phòng ngủ trùm chăn kín đầu.

Sau đó tôi bỗng nhớ ra, Giang Dương đã quên mất lý do nó tự sát, quên cả những chuyện không vui trước đây, chỉ có người khác khơi gợi nó mới có thể khôi phục trí nhớ. Cho nên nó vẫn xem tôi là cô chị gái hắn yêu nhất, vẫn nhớ lời hứa hẹn nuôi tôi cả đời. Chúng tôi vẫn là hai chị em thân thiết, gắn bó keo sơn.

Nhưng nếu một ngày nào đó trí nhớ của nó khôi phục thì thế nào đây?

Tất cả những đen tối và tồi tệ sẽ xâm chiếm lấy tâm hồn nó, hơn nữa bên cạnh nó còn có Tiền Tiểu Đạo giúp đỡ nữa. Tôi không thể để Giang Dương nếm phải mùi vị tuyệt vọng đến cùng cực này lần thứ hai được, một lần đã là quá đủ rồi.

Chị nguyện để em mang theo những kí ức tốt đẹp, dù em có bị hồn phi phách tán, không chốn dung thân, chị cũng không đành lòng để em nhớ lại chuyện đáng ghê tởm kia mà thấy lòng nguội lạnh.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容