[Zhihu dịch] Tại Sao Có Nhiều Người Không Cảm Thấy Cuộc Sống Rất Cực Khổ? (Phần 1)

Tác giả: Seasee Youl

Lược dịch bởi Mây Không Biết Bay

Có một lần, lúc tôi đang chơi game với bạn trong quán Internet, đặt hai món ăn bên ngoài. Đồ ăn đặt lúc 6 giờ 30 phút và được giao khi hơn 8 giờ. Điều còn phóng đại hơn là chiếc hộp đựng đồ ăn đã bị đập vỡ, nước canh vương vãi khắp nơi.

Bạn tôi rất khó chịu. Lúc đó cậu ấy phát điên lên và nói với người giao hàng: Tôi gọi điện nhưng anh không bắt máy. Tôi đã đợi người giao hàng rất lâu và mọi thứ rơi vào tình trạng như thế này. Anh muốn chúng tôi ăn như thế nào?

Người giao hàng kia liên tục nói: Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.

Bạn tôi nói: Chết tiệt, xin lỗi có ích gì, anh giết ai đó và nói lời xin lỗi, cảnh sát có tha thứ cho anh không?

Tôi định chạy lại khuyên can bạn tôi thì nhìn người giao hàng, phát hiện anh ấy chỉ có một cánh tay, cánh tay trái là giả, cả người ướt sũng và vẻ mặt lo lắng. Tôi vỗ nhẹ vai người bạn của mình và nói với người giao hàng: Không sao, chúng tôi có thể đặt cái khác, anh có thể đi rồi.

Bạn tôi cũng nhanh chóng để ý thấy anh ấy tàn tật, mặt đỏ bừng, cơn tức giận giảm dần.

Thật bất ngờ, người giao hàng kia lại lấy ra ba mươi tệ từ trong túi và đặt lên bàn, nói: Tôi rất xin lỗi, làm mất thời gian của các bạn rồi.

Sau đó anh ấy ra khỏi quán Internet, tôi cầm tiền đuổi theo, sống trên đời này vốn không dễ dàng gì, cũng không cần phải xấu hổ với nhau. Người giao hàng vẫn chưa đi vì trời mưa to quá, xe chạy không được. Anh ấy ngồi xổm dưới mái hiên để trốn mưa. Tôi đặt tiền vào tay anh và cười: Không sao đâu, chúng tôi sẽ không đánh giá xấu anh đâu, bạn tôi là người hơi nóng tính, đừng nghĩ nhiều về lời cậu ấy nói.

Anh ấy hơi xúc động, muốn nói gì rồi lại thôi, anh cởi áo mưa ra vẩy nước mưa, lúc đó tôi mới nhìn rõ mặt anh.

Mưa vẫn rơi, tôi trò chuyện với anh thêm một hồi. Hỏi anh làm nhân viên giao hàng kiếm được bao nhiêu tiền thì anh nói là 3.000 hoặc 4.000 tệ, lúc khách ít thì 2.000 hay 3.000 tệ. Tôi hỏi anh có phải cuộc sống rất cực khổ không, anh ấy nói vẫn còn khá ổn. Thế giới vẫn còn rất nhiều người tốt, biết anh ấy bị tàn tật đều thông cảm.

Trò chuyện một lúc, chắc anh ấy nhận thấy tôi không có ác ý, anh kể cho tôi nghe một số chuyện gia đình. Quê anh ở một thị trấn nhỏ, bố mẹ mất sớm, còn có hai đứa em đang đi học. Một ngày anh ấy làm hai công việc, ban ngày đi giao hàng, buổi tối đi rửa bát. Tôi rất ngưỡng mộ tinh thần của người thanh niên ấy. Anh ấy không tự ti cũng không kiêu ngạo khi nói về hoàn cảnh của mình, thỉnh thoảng nói đùa một vài câu, ánh mắt anh ấy như có tia sáng. 

Tôi nói: Anh có kế hoạch nào không, hay tiếp tục là một người giao hàng?

Anh ấy nói: Sẽ không được đâu, em trai anh sắp học lớp 12. Số tiền ít ỏi này chắc chắn không đủ, anh định làm công việc khác.

Tôi hỏi: Rốt cuộc có được không, cơ thể của anh….

Anh ấy cười: Từ từ sẽ ổn cả thôi.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容