[Zhihu dịch] Tại Sao Có Nhiều Người Không Cảm Thấy Cuộc Sống Rất Cực Khổ? (Phần 2)

Tác giả: Seasee Youl

Lược dịch bởi Mây Không Biết Bay

Trời mưa nhẹ dần nên anh lên xe tiếp tục đi giao hàng. Tôi nhớ lại đoạn đường lúc giao hàng, chắc anh bị ngã khi đi giao. Chắc chắn có rất nhiều lần ngã như thế này, nhưng anh ấy từ đầu đến cuối đều không phàn nàn về sự bất hạnh của mình, anh luôn nói một cách nhẹ nhàng: Từ từ sẽ ổn thôi.

Nhìn tấm lưng gầy guộc của anh, tôi cảm động vô cùng.

Tôi nghĩ đến một ông cụ lao công trong nhà ăn của trường đại học, người ta kể rằng ông là một ông già neo đơn, vốn dĩ có một gia đình khá giả, tuy nhiên, một trận hỏa hoạn lớn hơn mười năm trước đã thiêu rụi tất cả, các thành viên trong gia đình ông cũng không thoát khỏi đám cháy ấy. Chỉ có ông được bác sĩ cứu sống, có thể thấy trên tay và chân ông đầy những vết sẹo kinh hoàng. Những người khác trải qua loại thống khổ này, trong lòng đã sớm chết tâm từ lâu, nhưng ông ấy vẫn luôn âm thầm quét dọn sàn nhà, sống trong một căn nhà nhỏ đổ nát ở lối vào trường học, cùng với tiền công mỗi tháng không đến hai nghìn tệ.

Đôi khi đi học về, ngang qua căn nhà nhỏ của ấy, có thể thấy ông đang uống rượu, một đĩa đậu phộng, đĩa rau xanh cùng đĩa thức ăn rẻ tiền.

Tôi rất để ý đến ông ấy. Tôi muốn biết đâu là sức mạnh để ông ấy vực dậy. Đêm trước lễ tốt nghiệp, tôi đã mua một ít đồ nướng và mời ông ấy uống cùng. Tôi đã chào hỏi ông ấy vài lần, cũng tính là người quen. Ông tiếp đãi tôi nồng nhiệt rất nồng nhiệt, mang cho tôi một cái ghế đẩu, lấy ra một chai rượu chưa mở, thời tiết hơi nóng liền di chuyển cái quạt điện ra phía sau lưng tôi.

Tôi có thể thấy ông ấy rất vui vẻ, có lẽ đã lâu rồi không có ai ngồi uống rượu với ông, vừa uống vừa trò chuyện tới hơn mười giờ, tôi hỏi: Ông Lý, ông còn có người thân nào không?

Ông kể: Có mấy bà con xa, sợ ông vay tiền nên đều trốn ông rồi.

Tôi hỏi: Bạn bè ông đâu?

Ông nói người xưa có một câu rất triết lý: Người hoạn nạn thì làm sao có bạn?

Cổ họng nghẹn lại, tôi nhấp thêm một ngụm rượu: Rồi ông sẽ già đi hơn nữa, ai sẽ chăm sóc cho ông?

Ông dường như không lo lắng, bình tĩnh nói: Nếu muốn, lúc đó chắc chắn sẽ luôn có cách.

Trong đêm thanh bình, tĩnh lặng ấy, tôi như đã chạm đến những góc cạnh, ngóc ngách bản chất của một con người mạnh mẽ, khi chúng tôi trò chuyện, ông ấy không tỏ ra là người yếu đuối, đầy đau thương mà luôn vững vàng gồng gánh cuộc sống hiện tại, làm người ở lại vui lòng người ra đi.

Người ta vẫn luôn nói rằng trên đời chỉ có một loại chủ nghĩa anh hùng, đó là vẫn yêu cuộc sống sau khi nhận ra chân lý của cuộc sống.

Trước đây, tôi không tin chuyện này, nhưng sau khi thực sự nhìn thấy nó, tôi biết điều này mới tuyệt vời đến như thế nào.

Cho dù đó là “từ từ”, “muốn bắt đầu”… tất cả đều thể hiện một thái độ của con người, đó là: số phận ban cho tôi đau khổ, tôi chiến đấu với chúng bằng một nụ cười. Đó cũng là điều chúng ta tự hào nhất với tư cách là một con người.  

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容