[Zhihu] Kết hôn với người mình không thích có cảm giác gì?

Không cần để ý đến cảm giác của đối phương, rất thoải mái, còn thoải mái hơn nhiều so với ở bên một người mình phải quan tâm từng chút một. Tôi muốn mua bao nhiêu đồ online thì mua bấy nhiêu, hai người chúng tôi như bạn cùng phòng thuê chung một căn nhà, giống như bạn bè vậy.

Lúc mới kết hôn, cuộc sống vợ chồng rất gượng gạo, hơn nữa không quen ngủ bên cạnh đối phương. Sau này thích ứng được rồi, nhưng tôi không chịu được tiếng ngáy của anh, thường sẽ đánh thức anh dậy, anh xoay người ngủ tiếp, hoặc sẽ chờ tôi ngủ rồi mới ngủ. Tôi không thích nấu nướng, thường ngày sẽ ăn bên ngoài, hoặc mua đồ ăn về, rất lười. Bởi vậy tôi cũng chẳng quan tâm xem anh ăn gì. Sau này thấy ăn bên ngoài phiền quá, nên tôi tới nhà bạn thân ăn chực, anh mới tự học nấu ăn, thỉnh thoảng tôi sẽ ăn cùng anh một chút. Có khi giận lẫy lên, tuyệt đối sẽ không bị sỉ nhục. Lúc vừa mới kết hôn mẹ chồng nói muốn ở chung với chúng tôi, tôi không đồng ý, có cãi nhau cũng nhất quyết không đồng ý, cùng lắm thì ly hôn, dù sao tôi cũng đâu yêu anh.

Với tôi mà nói, kết hôn chính là hoàn thành nghĩa vụ mà gia đình giao cho. Từ bé đến lớn tôi chưa yêu đương bao giờ, trời sinh tính hời hợt, không có mối tình đầu, chẳng thích người nào hết, cũng không hâm mộ thần tượng, từ bé đã không thích xem phim tình cảm, nếu xem thì sẽ xem phim cung đấu, những phim phá án cần dùng IQ, phim kinh dị… Tôi không chỉ hời hợt với tình yêu, mà còn không mặn mà gì lắm với người thân. Năm sáu tuổi học tiểu học tôi đã bắt đầu học nội trú ở trường, những đứa trẻ khác gào khóc đòi mẹ, còn tôi, đến đêm chỉ muốn kể cho mấy đứa đó chuyện ma để tụi nó sợ không dám đi vệ sinh. Năm cấp hai những bạn đồng trang lứa đều kể cho nhau nghe chuyện người nào thích người nào, tôi ù ù cạc cach chẳng buồn quan tâm, chỉ chú tâm học thêm, có tình yêu mãnh liệt với các tác phẩm văn học thanh niên, tư tưởng triết học gì đó. Cấp 2 tôi vẫn nội trú ở trường, những đứa khác được nghỉ đều về nhà, tôi lại lẳng lặng ở lại trường ngồi trên hành lang ngẩn người nhìn trời cao, hoặc mượn bộ Harry Potter đọc văn học giả tưởng kì ảo.

Cấp 3 có một khoảng thời gian mê đắm lịch sử không kiềm chế được, bạn bè cũng chẳng mặn mà, những cô bạn khác thi cùng trường, chỉ có tôi là thi vào một trường ở rất xa.

Lên đại học tham gia các câu lạc bộ đoàn thể, thích làm tình nguyện viên, thích bái Phật, thích Đạo gia, đi thăm các di tích cổ ở các đền chùa, tìm tung tích của các danh sĩ Đạo gia, cũng không phải là không muốn giao lưu với người khác, nhưng đều làm bạn bè cả.

Tôi biết rõ vài người thích tôi, thậm chí có vài người còn đứng trước mặt tôi tỏ tình, hoặc nhắn tin tỏ lòng, nhưng tôi chẳng có cảm giác với ai. Có người nói có lẽ tôi là đồng tính nữ, nhưng tôi cũng không thích con gái. Tôi biết những người như tôi có không ít, những người mà đến tận bây giờ vẫn chưa gặp được “đồng loại”, hoặc trời sinh có tính lãnh đạm. Tôi không buồn vì phải xa nhà, cũng không phải ngay từ đầu đã kiếm tìm người có thể mang lại cho tôi cảm xúc, kết hôn hay không kết hôn với tôi mà nói chỉ là một tờ giấy chứng nhận, được pháp luật bảo hộ mà thôi.

Chồng tôi trong gia đình cũng được tính là trụ cột kinh tế, học chuyên ngành nghệ thuật ra, tư duy nghệ thuật rất tốt, những thiết bị trong nhà đều do anh lắp đặt. Cảm tình của bố mẹ chồng cũng không tệ lắm, mẹ chồng là người hay nói dong dài, thích điều khiển người khác, nhưng gặp tôi coi như bà thất bại rồi. Dù bà có quấy nhiễu đến thế nào đi nữa, tôi đều có thể vô cảm nhìn bà.

Hôn nhân này lý do đầu tiên là vì gia đình ép buộc, hai là vì tôi thấy ngày sinh của chúng tôi rất hữu duyên, có thể ở bên nhau được. Trước khi kết hôn, chúng tôi sống chung nửa tháng, hầu hết là nhắn tin nói chuyện, gặp nhau không quá ba bận. Cuối cùng vẫn kết hôn. Nhưng điểm cộng chính là cả hai người đều là người ít nói, hơn nữa để đối phương hoàn toàn tự do. Anh mở phòng vẽ tranh, thường xuyên giao tiếp với những cô gái trẻ, bởi vì thẩm mỹ rất khá, biết cách ăn vận, nên thường có mấy cô học sinh thích anh, đều là vài cô bé học cấp 3. Sau này phòng tranh mở rộng hơn, tuyển một giáo viên nữ trẻ trung, hai người sớm tối ở chung phòng cũng có chút mờ ám. Tôi đã từng bắt gặp, nhưng chẳng sao hết. Chỉ cần anh nhớ về nhà nấu cơm, nỗi tháng đưa cho tôi 7 triệu tiền tiêu vặt là được rồi. Chúng tôi không quan tâm gì đến nhau, vì tôi không có hứng thú với chuyện tình cảm, anh rất yên tâm về tôi, còn tôi thì không thèm để tâm. Anh trật khỏi đường ray, sau khi vượt giới hạn tôi sẽ không cho phép anh chạm vào tôi nữa, không cần thực hiện nghĩa vụ của người vợ, cuộc sống cứ êm đềm trôi qua như thế.

Chẳng khác gì nhiều hơn một cái chân chạy, có chuyện gì thì gọi cho anh,, tôi chỉ có trách nhiệm thể hiện tình yêu trước mặt hai bên nội ngoại. Có khi gặp phải họ hàng nào không ưa, chúng tôi còn có thể mượn đối phương phản bác lại, gặp phải người không thích thì khó chịu ra mặt, cũng là người phụ nữ có chồng trên danh nghĩa rồi, từ đó cũng có không ít chuyện phiền phức. Thỉnh thoảng không muốn đi làm thì có thể để anh nuôi, yên tâm thoải mái. Tiền của anh tiêu không tiếc chút nào, còn tiêu mát tay hơn tiền của chính mình nữa. Tiền điện nước, khoản vay để mau nhà mua xe tôi cũng không cần bận tâm, lễ tình nhân và kỷ niệm ngày cưới còn có thể không kiêng nể gì đòi quà.

Người thứ ba tìm đến tận cửa, tôi cũng có thể tao nhã đối mặt, thậm chí chúc bọn họ trăm năm hạnh phúc. Anh tìm người phụ nữ khác, nhưng tiêu chuẩn rất cao, đều là người rất đẹp hoặc rất có khí chất, không thể không khen mắt thưởng thức nghệ thuật rất khá, đôi khi tôi nổi hứng còn có thể thảo luận cùng anh, so sánh xem người phụ nữ nào hợp gu của tôi hơn. Chúng tôi chung sống không giống một cặp vợ chồng mà giống bạn bè hơn. Dần dần phát hiện ra hai người cũng có vài điểm chung, tôi theo anh học vẽ, anh nghe những trải nghiệm thời đại học của tôi, những lúc rảnh rỗi cìn cùng nhau tham quan chùa chiền. Bởi vì không dính líu gì đến tình yêu nên chúng tôi rất khoan dung đối phương, sẽ không vì một chuyện nhỏ nhặt mà tính toán từng li từng tí, từ ấy đến giờ chưa bao giờ cãi vã, không giống như bạn thân của tôi và chồng cô ấy, động chút là ầm ĩ lên đến nỗi bỏ nhà đi. Bởi vì đối phương không có kỳ vọng, nên cảm xúc rất ổn định. Sẽ không vì người kia không đáp ứng được chuyên gì mà nổi giận cãi nhau, bởi vì hiểu rõ mình ở vị trí nào trong lòng người kia.

Mỗi khi bầu không khí trở nên ám muội, tôi sẽ niệm Đạo đức kinh trước mặt anh, hoặc nói sang chủ đề khác. Lấy nhau năm năm rồi, vẫn luôn duy trì mối quan hệ này, tôi bảo anh để người thứ ba sinh con, sau đó giao cho mẹ anh nuôi. Vậy để hai bên nội ngoại đỡ giục sinh con, đau đầu lắm. Anh nói thẳng với gia đình là không định sinh con, gia đình anh không đồng ý, anh nói thẳng mình không có khả năng sinh con, quả thật rất cứng rắn. Anh nói mình chưa chơi đủ, không muốn có em bé, anh là đàn ông, lúc nào muốn có con mà chẳng được. Tôi chẳng có ý kiến gì, tôi không trông mong có người chăm sóc lúc về già, chết thì đắp chăn, thiêu một cái là xong rồi, tro cốt rải đâu cũng được, làm phân bón cũng chẳng sao.

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com
Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Group: Hội Tự Apply học bổng Trung Quốc

Group chia sẻ, hướng dẫn, hỗ trợ tự Apply học bổng Trung Quốc

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容