[Zhihu] Truyện ngắn: Tôi quên mất lý do mình tự sát (Phần 13/15)

Mấy ngày nay trường học cho nghỉ. Trời mưa liên miên.

Thành ma rồi thì có gì hay?

Chính là dù mưa to đến đâu cũng không cần che ô. Hai tay tôi đút túi, chân dẫm qua từng vũng nước mưa, mưa tạt vào người tôi, lại xuyên qua thân thể tôi rơi xuống đất. Đột nhiên một tán ô che trên đỉnh đầu tôi. Tôi quay đầu về sau nhìn, hóa ra là Tiền Tiểu Đạo. Cậu ta nhìn tôi cười, trên kính còn vương lại vài giọt nước mưa.

“Không phải được nghỉ à? Sao còn chạy đến đây làm gì?” Tôi nói.

“Muốn gặp anh.” Cậu ta làm mặt nghiêm túc đáp lại.

Tôi chậc lưỡi, đi thẳng về phía trước: “Buồn nôn kinh lên được. Không phải cậu vừa tỏ tình Mộ Dung Tuyền à? Sao không rủ con bé đi chơi đi?”

“Hôm đó em tỏ tình xong… Mộ Dung Tuyền cho em ăn một cái tát.” Tiền Tiểu Đạo rầu rĩ nói.

Tôi vui sướng khi thấy người khác gặp nạn cười to, chợt nghe thấy Tiền Tiểu Đạo thấp giọng nói: “Có thể không đi tìm lý do tự sát nữa được không?”

Tiếng mưa rất lớn, tôi hoài nghi chính mình nghe nhầm.

Tiền Tiểu Đạo càng nói nhỏ hơn: “Nếu cuối cùng tìm ra được lý do anh tự sát, mà lý do này còn khiến anh không thể chấp nhận được, chẳng phải là phải đau lòng lần thứ hai sao? Sao lại phải khổ thế? Không bằng đừng đi tìm lý do nữa, cứ vô ưu vô lo ở lại trường, chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Sau kì nghỉ hè em sẽ xin ở trọ trong trường. Chúng ta sẽ cùng nhau nói chuyện phiếm, cùng đọc truyện tranh, cùng xem đá bóng, cứ vậy qua cả đời, được không?”

“Ai mà muốn ở với cậu cả đời?” Tôi ghét bỏ nhíu mày.

Tiền Tiểu Đạo nói tiếp: “Rồi cũng đến một ngày em sẽ phải tốt nghiệp, nhưng sau này em sẽ cố gắng trở thành giáo viên bộ môn, tốt nghiệp đại học xong sẽ quay lại đây theo nghiệp giáo. Như vậy ngày nào chúng ta cũng có thể gặp nhau rồi.”

“Vậy cậu nghĩ mà xem. Lúc cậu 18 tuổi, tôi 18 tuổi. Lúc cậu 20 tuổi, tôi 18 tuổi. Lúc cậu 30 tuổi, tôi mẹ nó vẫn 18 tuổi. Ông đây mệt lắm.” Tôi khó chịu khoanh tay: “Cậu cứ từ từ đi tìm lý do anh mày tự tử tử đi, dù sao anh mày cũng không vội đầu thai đâu.”

“Em không tìm.”

Á à, còn cãi cho cố à! Tôi giận đùng đùng, sắp xếp lại câu từ chuẩn bị dạy dỗ lại cái thằng ranh con này. Lúc xoay người lại thấy Tiền Tiểu Đạo đang… tháo kính xuống lén lau nước mắt.

“Cậu khóc cái quái gì?” Tôi hỏi.

“Mưa bay vào mắt thôi.”

“Ái dà, mưa cũng giống anh mày à, còn xuyên được vào trong mắt kính nữa.”

Tiền Tiểu Đạo không nói được lời nào, lấy tay che mắt, nước mắt theo khe hở ngón tay cậu ta lăn dài.

“Đừng khóc.” Tôi tiến lại gần cậu ta.

“Em có khóc đâu.” Cậu ta vẫn ngoan cố.

“Được rồi.” Tôi thở dài: “Sợ cậu luôn rồi.”

Cậu ta khựng người lại rồi ngẩng đầu lên nhìn tôi, trừng lớn đôi mắt đã đỏ ngầu vì khóc: “Anh đồng ý với em rồi hả?”

Tôi hừ lạnh: “Không phải là cả đời à, cả đời thì cả đời, sợ quái gì.”

Tiền Tiểu Đạo vui sướng cười rộ lên, cậu ta còn quên đeo lại kính, cười đến híp cả mắt.

“Về sau lúc nào tôi muốn dạy cậu chơi bóng rổ cậu không được từ chối nữa đâu đấy.” Tôi nói.

“Được.”

“Viết thư cho tác giả Vua hải tặc giục ông ta viết nhanh chương tiếp theo lên.”

“Được.”

“Nếu có người nào ức hiếp cậu cậu phải phản kháng lại, không được trốn trong phòng dụng cụ khóc.”

“Được.”

“Lần sau nếu anh muốn xem phim heo hoặc đi kí túc xá nữ, cậu cũng không được ngăn cản.” Tôi nghiêm túc nói.

“Cái anh này…”

Hừ, tôi nói một đằng, cậu ta trả lời một nẻo, thế mới tài chứ lị.

“Hôm đó lúc em vào nhà anh cũng ghé vào phòng anh một lúc, thấy trên giường có vài đĩa phim con heo…” Cậu ta lấy tay che miệng ho khù khụ: “Em giúp anh tiêu hủy rồi.”

“Cậu giữ lại xem cũng được, mấy cái đĩa đó toàn là báu vật cả đấy.” Tôi tiếc hận nói.

“À đúng rồi, sao dạo này cậu không dẫn chị tôi đến thăm tôi nữa thế?”

Tiền Tiểu Đạo biến sắc, điện thoại trên tay suýt nữa rơi xuống đất.

“Cậu làm sao…” Tôi chưa kịp nói hết câu đã thấy hai dáng người quen thuộc đang đi đến, không ai khác chính là Hoa Sam và Viên Lễ.

Tiền Tiểu Đạo nhìn theo ánh mắt của tôi, ấp úng nói: “Sao Trần Hoa Sam cũng đến đây?”

“Có ý gì?” Tôi sửng cồ lên.

“Viên Lễ hẹn tôi hôm nay gặp nhau ở trường, nói có chuyện quan trọng muốn nói, là về chuyện của anh.” Tiền Tiểu Đạo nhỏ giọng nói.

“Mẹ kiếp, cậu bị ngu đấy à?” Tôi quát.

Tôi và Trần Hoa Sam cùng nhau lớn lên, đương nhiên tôi hiểu tính cách của nó. Chỉ cần người nào đắc tội với nó, tức là thằng đó muốn chết rồi, nó sẽ ghi thù trong lòng tìm cơ hội trả thù. Cho nên ngày đó khi tôi biết chuyện Tiền Tiểu Đạo lấy bình rượu đập nó, tôi mới nhất thời nổi cáu, tức giận mắng Tiền Tiểu Đạo. Thằng nhóc này đúng là ngốc hết thuốc chữa, tự mình nhảy vào hố lửa, tự đào mồ chôn mình.

Chuyện tôi lo lắng nhất cuối cùng đã xảy ra rồi. Nhưng tôi không ngờ người ra mặt dụ dỗ lừa Tiền Tiểu Đạo lại là Viên Lễ.

“Đồ ngu! Chạu mau!” Tôi hô to với cái tên Tiền Tiểu Đạo đang đứng ngẩn tò te một chỗ kia.

Tiền Tiểu Đạo như tỉnh từ trong giấc ngủ say, quay đầu vắt chân lên cổ chạy, nhưng Trần Hoa Sam chỉ cần sải một bước chân đã túm được áo cậu ta.

“Muốn chạy đi đâu?” Trần Hoa Sam nhếch môi cười xấu xa, tay nắm cổ áo của Tiền Tiểu Đạo, ghìm chặt rồi dùng hết sức bình sinh dìm cậu ta xuống phía bể bơi đằng kia.

Trời mưa rất to. Trong sân trường trừ bọn họ họ ra không còn người nào nữa. Tôi trơ mắt nhìn Tiền Tiểu Đạo không hề phản kháng, mặc kệ người ta lôi đến bể bơi, đầu bị dìm xuống nước. Tiền Tiểu Đạo đau đớn giãy giụa, ngay cả câu “Cứu mạng” cậu ta cũng không nói được. Cậu ta không biết bơi.

Nếu tôi còn sống, tôi nhất định hung hăng đánh Trần Hoa Sam một trận, cho nó nằm bò trên mặt đất, dùng sức ôm lấy Tiền Tiểu Đạo nói với cậu ta: “Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”

Nhưng tôi chết rồi, chỉ là một linh hồn hữu danh vô thực mà thôi. Tôi không cứu được cậu ta. Tôi chẳng làm được gì cả.

“Lần trước bị mày đập đến giờ tao vẫn thấy âm ỉ đau đây này.” Trần Hoa Sam nắm tóc Tiền Tiểu Đạo lôi ra khỏi mặt nước, kề sát tai cậu ta nhẹ nhàng nói: “Mày nói xem, tao nên trả lại mày thế nào đây?”

Tiền Tiểu Đạo ho sặc sụa, ra sức há miệng hô hấp. Trần Hoa Sam cười rồi lại dìm cậu ta xuống bể bơi. Viên Lễ lặng lẽ che ô đứng một bên, từ đầu đến cuối không nói câu nào.

“Tiểu Lễ, Hoa Sam, xin hai người đấy.” Tôi quỳ xuống trước mặt bọn họ, run rẩy nói: “Dừng lại đi.”

Tiền Tiểu Đạo khó khăn xoay mặt về phía tôi, dùng khẩu hình miệng nói với tôi: “Em không sao.”

Giây tiếp theo, cậu ta bị Trần hoa Sam đạp một cước xuống bể bơi. Trần Hoa Sam nhìn Tiền Tiểu Đạo giãy giụa dưới nước, làm động tác bye bye: “Uống cho no đi” rồi đi vào tán ô của Viên Lễ, ôm eo cô ấy nghênh ngang bỏ đi.

Tôi lảo đảo nhảy xuống bể bơi, vừa nhảy xuống nước lập tức cảm thấy như có vô số áp lực đè nặng lên người, như muốn vùi tôi xuống đáy hồ. Tôi không còn hơi sức, lại nhìn sang Tiền Tiểu Đạo cách tôi hai thước đang yếu dần. Tôi cố gắng bơi về phía cậu ta, vươn tay ra. Cậu ta nhìn tôi cười yếu ớt, đưa tay ra định nắm lấy tay tôi. Nhưng cả hai chúng tôi đều đã quên mất một chuyện, rằng tôi và cậu ta không thể chạm vào nhau. Tay cậu ta xuyên qua người tôi, cả người dần dần chìm xuống. Tôi sững sờ, trơ mắt nhìn Tiền Tiểu Đạo bị dòng nước nuốt chửng.

Không được, không được!

Ông trời ơi, ông không thể đối xử với con như vậy…

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容