[Zhihu] Truyện ngắn: Tôi quên mất lý do mình tự sát (Phần 10/15)

10. Tớ thích cậu

Tôi không tìm thấy Giang Dương. Trong thư viện, phòng dụng cụ, sân thể dục, căn tin, tôi đã tìm hết rồi nhưng vẫn không thấy bóng dáng anh đâu cả. Tôi chạy vào từng lớp học tìm anh, bị người khác nhìn chằm chằm cũng không thấy ngại. Thậm chí tôi còn xúc động xông vào kí túc xá nữ, bị dì quản lí nhéo tai ném ra ngoài.

Tôi vẫn nghĩ anh sẽ luôn ở bên cạnh mình, từng nghĩ cái địa ngục này vì anh mà trở nên ngập tràn ánh sáng. Tôi đã quen với việc khi bước vào cổng trường sẽ nhìn thấy anh đứng cách đó không xa, hai tay đút túi quần nhìn tôi cười. Chỉ cần có anh ở bên cạnh, dù tôi có bị người khác ức hiếp tôi cũng không sợ, bởi vì tôi biết vẫn còn anh ở bên. Tôi bỏ qua cả sự thật rằng anh đã chết, vất vả lắm mới có thể kết bạn với anh.

Anh dạy tôi chơi bóng rổ, bắt tôi phản kháng, nói với tôi cái gì gọi là dũng cảm. Tại sao khi hắn chết rồi tôi mới gặp được anh chứ? Cho dù thật sự phải rời xa nhau, tôi cũng không hy vọng câu cuối cùng tôi nói với anh lại là câu “Giang Dương là thằng ngốc”.

Thật ra hai chúng ta ai cũng ngốc.

Dù Mộ Dung Tuyền có nhốt tôi vào phòng dụng cụ cả một đêm, giấu cặp tôi trong phòng vệ sinh, dội nước vào mặt tôi, nhưng tôi vẫn một mực tin tưởng, rằng sau cơn mưa trời lại sáng, chỉ cần tôi dùng sự chân thành của mình thì một ngày nào đó cậu ấy sẽ cảm động mà mỉm cười thật lòng với tôi. Có lẽ Giang Dương cũng nghĩ như vậy, chỉ cần anh kiên trì một chút nữa thôi, một ngày nào đó Trần Hoa Sam sẽ cảm động mà quên đi thù hận, lại quay về làm anh em tốt của nhau. Nhưng mà trên đời này, ấm áp nhất là lòng người, đáng sợ nhất cũng là lòng người. Cứ nhìn mấy ngày nay Mộ Dung Tuyền vì biết tôi có quan hệ với Giang Dương nên mới chủ động tiếp cận, nhưng khi nói chuyện với người khác vẫn bày ra giọng chán ghét nói “Làm sao mà tớ kết bạn với loại rác rưởi đó được” là rõ. Cứ nhìn Giang Dương áy náy, Trần Hoa Sam đòi gì cho nấy, nhưng đến khi anh gặp chuyện không hay, Trần Hoa Sam không những không nghĩ cách giúp anh vượt qua khó khăn mà còn đổ thêm dầu vào lửa, sợ chuyện chưa đủ vui cố tình cướp bạn gái anh là rõ. Vì tất cả những chuyện này, cho nên, Giang Dương, hai chúng ta đều là kẻ ngốc.

“Tiền Tiểu Đạo, trong giờ học cậu ở sân thể dục luống cuống gì đấy?” Mộ Dung Tuyền theo lời thầy Lý ra đấy bắt tôi quay về lớp học. Tôi đứng dưới ánh mặt trời gay gắt, mồ hôi chảy dọc theo má xuống, tí tách rơi trên mặt đất.

“Trời nắng chết đi được, theo tôi về lớp nhanh lên.” Mộ Dung Tuyền vừa ngoảnh lại nhìn tôi vừa đi về phía phòng học.

“Tớ muốn đi tìm anh ấy.” Tôi đứng bất động.

“Tìm ai?” Mộ Dung Tuyền thấy tôi không đi theo cậu ấy, bất mãn trừng mắt lườm tôi.

Tìm ai?

Tôi ngẩng đầu nhìn lên mái nhà, lại thấy một thân hình quen thuộc. Anh đứng trên tầng cao nhất, cách chỗ tôi đứng rất xa, nhưng tôi chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra anh.

Tôi không quan tâm Mộ Dung Tuyền đang la mắng ở phía sau, cũng không về lớp học.

“Cậu lên đây làm gì?” Giang Dương quét mắt nhìn tôi thở hồng hộc chạy lên tầng cao nhất, hơi nhăn mày: “Không sợ bị tôi hại chết à?”

“Sợ chứ, chợ chết đi được ấy.” Tôi từng bước từng bước đi đến gần anh, cách anh khoảng nửa thước nữa rồi đứng lại: “Nhưng so với cái chết, em còn sợ mất anh hơn.”

“Cậu tưởng mình đang đóng phim thần tượng đấy à?” Giang Dương cười khẩy: “Lý gầy đã cảnh báo cậu rồi đấy thôi, đừng có lại gần quỷ hồn. Khi còn sống người có tốt đến đâu chăng nữa thì chết rồi cũng sẽ biến thành ác quỷ hại cậu. Vả lại lúc còn sống anh với cậu cũng chẳng quen biết gì nhau.”

“Đây là nơi của chúng ta.” Tôi cười với anh: “Anh đã mất trí nhớ trước khi tự tử, nên làm sao mà nhớ rõ được.”

Giang Dương cứng miệng.

“Hôm đó em bị Mộ Dung Tuyền giấu cặp sách vào phòng vệ sinh, sách và bài thi đều bị ngâm trong nước. Nếu không có sách học sẽ không lên được lớp, giáo viên sẽ không cho vào lớp. Em leo lên tầng cao nhất định mang sách ra phơi nắng. Lúc đang chờ chúng khô, em dựa người vào lan can, nhìn lên trời cao ngẩn người. Em cứ như vậy cho đến khi có một bàn tay vỗ vai mình, nói với em ‘Này cậu nhóc, cậu có chuyện không vui à?'”

Người đó chính là Giang Dương. Đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ như in cảm giác lòng bàn tay anh vỗ vào vai tôi, đó là lần đầu tiên anh chạm vào người tôi, lần đâu và cũng là lần cuối. Nhìn anh rất nghiêm túc, chắc là anh cho rằng tôi lên đây nhảy lầu tự tử cũng nên. Tôi ngượng ngùng vò đầu, kể cho anh nghe mọi chuyện. Giang Dương thở phào nhẹ nhõm, cũng không để ý đến tôi nữa mà rút một điếu thuốc lá ra.

Hút thuốc không tốt cho sức khỏe! Trong đầu tôi lặp đi lặp lại câu này, nhưng từ đầu đến cuối không dám bật ra khỏi họng. Tôi rối rắm vô cùng, đến tận lúc Giang Dương dùng khuỷu tay huých mạnh vào người tôi, rút một điếu nữa ra: “Làm một điếu?”

“Hút thuốc không tốt cho sức khỏe!” Trời đất quỷ thần ơi, cuối cùng tôi cũng nói được câu này với anh rồi.

Giang Dương cười khẩy, gió thổi làm bay tàn thuốc của anh, mùi thuốc lá thoang thoảng tràn ngập vấn vương nơi đầu mũi. Anh nhìn trời xanh, tôi nhìn anh, rồi nghe anh thấp giọng nói: “Dù chuyện gì xảy ra đi nữa cũng không được tự tử.”

Lúc đó tôi cứ tưởng những lời này anh nói cho tôi nghe, không ngờ đây lại là câu anh nói cho chính mình. Sách được phơi nắng rất nhanh khô, tôi thu dọn lại chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, tôi còn cúi xuống nhặt đầu lọc anh vứt trên nền đất, nhìn anh nói: “Tạm biệt.”

Anh không nói câu nào, thậm chí còn không thèm quay đầu lại nhìn tôi một cái. Khi tôi đứng dưới tầng, một thân hình quen thuộc rơi xuống ngay dưới chân mình. Máu tươi lan đến cả giày tôi, bài thi vừa mới phơi nắng bị tuột khỏi tay rơi lả tả trên mặt Giang Dương, nhanh chóng bị máu làm ướt. Trong tay tôi vẫn còn nắm tàn thuốc của anh. Tôi thà tin rằng anh dựa vào lan can hút thuốc, không cẩn thận ngã xuống, tôi thà tin rằng ai ở phía sau lưng anh đẩy anh một phen.

“Em đã đi xin thầy Lý rồi, thầy ấy đã đồng ý với em, chỉ cần anh không vào lớp chúng em đang học, thầy sẽ không làm phiền anh.” Tôi nói: “Em sẽ tận dụng thời gian tan học về tiếp tục điều tra lý do anh tự tử. Cho nên anh không được tự sinh tự diệt, có được không?”

Cho dù âm dương cách biệt, cho dù thật sự phải thăng thiên, cũng phải để tôi điều tra ra lí do anh tự tử đã, và không bị thầy Lý quái gở từ đâu chui ra đuổi đi. Gió nhè nhẹ thổi, tóc và áo sơ mi của anh bay loạn trong gió.

Anh bất đắc dĩ cười khổ: “Thế này là bị cậu bám mới phải.”

————
Trước kì thi đại học một ngày, tôi quay lại lớp học của mình. Lớp học quen thuộc, bạn bè quen thuộc, thầy giáo quen thuộc, chiếc bảng đen quen thuộc.

Trên bảng viết: Cách kì thi đại học 0 ngày.

Chỗ ngồi của tôi vẫn ở đó, không bị chuyển đi, cũng không ai ngồi vào. Trên mặt bàn phủ một lớp bụi dày, chắc là nhiều ngày rồi không có ai động vào. Bởi vì đã là buổi cuối cùng nên cả lớp không giống như thường ngày chúi mũi vào đống sách vở và đề cương nữa mà cùng nhau viết nhật kí, ôm nhau khóc tu tu, sau đó thu dọn sách vở chuẩn bị về nhà. Mấy thằng con trai nghịch ngợm nô đùa, không cẩn thận va vào bàn tôi. Nó rơi xuống đất phát ra một tiếng rầm rất lớn. Lớp học huyên náo bỗng chốc trở nên thật yên tĩnh, mọi người đều nhìn về chỗ ngồi của tôi. Một thằng quyết định phá vỡ bầu không khí gượng gạo, đánh một cái vào thằng kia: “Còn đứng đấy làm gì, mau dựng cái bàn lên đi. Cẩn thận đêm nay Giang Dương đến tìm mày đấy.” Cậu ta vừa nói vừa lè lưỡi trợn mắt làm bộ dáng ma “Ai cho mày động vào bàn tao… Ai cho mày động vào bàn tao…”

Cả lớp cười to, cười chán rồi mới bàn tán xem nên làm gì, cái bàn vẫn nằm dưới đất không một ai dựng lên. Mà mấy thằng vừa làm đổ bàn của tôi, lại chính là hội anh em hay cùng tôi trốn học đánh DOTA. Tôi ỉu xìu rời khỏi nơi đó. Thật ra cũng chẳng có gì, tôi chẳng phải chủ tịch nước hay người nổi tiếng, ai mà rảnh nhớ tôi cả đời? Mỗi khi có người nói xấu tôi, ai mà rảnh đứng ra thay tôi biện hộ?

Tôi quay lại lớp học của Tiền Tiểu Đạo, dựa vào cửa lớp, qua cửa sổ nhìn Tiền Tiểu Đạo ngồi ở bàn cuối đang chăm chú ghi bài. Thỉnh thoảng cậu ta lại đưa tay lên đẩy kính, cách cầm bút giống học sinh tiểu học hơn là trung học, nhìn người thì cứ như đang để đầu trên mây vậy. Tôi nhìn cậu ta không rời mắt, đến tận khi cậu ta ngẩng đầu nhìn ra chỗ tôi nhoẻn miệng cười.

Tôi dùng khẩu hình miệng răn đe cậu ta: “Chú tâm vào mà học đi.”

Cậu ta ngay lập tức ngồi thẳng người nhìn lên bảng.

Lý gầy không cho phép tôi vào lớp nữa, tôi không thể giúp cậu ta gian lận nữa rồi, chỉ có thể giám sát chuyện học hành của cậu ta thôi. Được nửa tiết thì hiệu trưởng bỗng nhiên xuất hiện trước cửa lớp thì thầm gì đó với Lý gầy. Mộ Dung Tuyền bị gọi tên, nếu tôi nhớ không nhầm, Mộ Dung Tuyền chính là cháu gái thầy hiệu trưởng. Hiệu trưởng xem con bé là lá ngọc cành vàng, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, nên cũng mặc kệ nó tác oai tác quái trong trường.

Vẻ mặt hiệu trưởng không vui vẻ kéo Mộ Dung Tuyền ra một góc trầm giọng nói: “Ông nghe chủ nhiệm lớp con nói là kì thi tháng trước con chỉ xếp thứ năm.”

Gì? Ông nội hiệu trưởng của tôi ơi, chỉ xếp thứ năm? Thế mà ông làm nghiêm trọng cứ như là nó xếp thứ năm từ dưới đếm lên không bằng ấy.

Mộ Dung Tuyền ngày thường ngang ngược mà bây giờ cũng chỉ dám cúi đầu thật thấp, không dám hé răng. Hiệu trưởng giơ ngón trỏ lên chỉ thẳng vào mặt con bé quát: “Thế mà lại không đứng đầu, con để mặt mũi của ông ở đâu, hả? Làm sao ông ngẩng đầu lên nhìn người được đây? Mấy ngày này đừng có về nhà nữa, ở trường đâm đầu vào mà học đi! Một tuần sau ông sẽ cho con thi lại, nếu con làm sai dù chỉ một câu, kì nghỉ hè đừng có mong bước chân vào nhà.”

Mộ Dung Tuyền cắn chặt răng không lên tiếng, hiệu trưởng lại được đà quát: “Nghe rõ chưa? Mở mồm ra xem nào!”

“Con biết rồi.” Giọng con bé nhỏ hơn cả muỗi.

Hiệu trưởng dáo dác nhìn bốn phía, xác định không có ai nhìn thấy một màn vừa rồi mới hung hăng trừng mắt lườm Mộ Dung Tuyền: “Đồ vô dụng!” rồi sau đó bỏ chạy lấy người.

Mộ Dung Tuyền mang theo buồn tủi không quay lại lớp học mà lảo đảo chạy ra ngoài. Ánh mặt trời chói chang chiếu xuống làn da con bé làm hai má nó đỏ bừng. Nó chạy một hơi về phía sân thể dục, nhặt bóng lên, ném mãi không ném được vào rổ.

Nói thế nào nhỉ, tôi thường thấy con bé tập bóng ở đây, dù là trong tiết thể dục hay là khi tan học về, thú vui duy nhất của con bé chính là luyện đánh bóng. Dáng người nhỏ nhắn cố hết sức ném bóng vào rổ, giống như con quỷ không chịu dừng lại, cứ như thế này chỉ sợ sẽ bị cảm nắng mất thôi.

Tôi đi vào lớp Tiền Tiểu Đạo, đến trước bàn cậu ta vội vàng nói: “Ra sân thể dục ngay.”

Cậu ta khiếp sợ nhìn tôi, hạ giọng thật thấp nói: “Sao anh lại vào đây? Chẳng may bị thầy Lý phát hiện thì…”

“Nói ít thôi, ra sân thể dục nhanh lên.” Tôi mất kiên nhẫn gắt gỏng.

Tiền Tiểu Đạo không hiểu chuyện gì chạy theo tôi đến sân thể dục , nhìn thấy Mộ Dung Tuyền gần như phát điên lập tức biết ý, vội chạy đến giằng lấy bóng trên tay con bé nói: “Cậu sao thế?”

Mộ Dung Tuyền giơ tay lên che mặt, nó không muốn Tiền Tiểu Đạo nhìn thấy mình khóc: “Trả bóng lại cho tôi.”

“Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?” Tiền Tiểu Đạo dè dặt hỏi.

“Đã bảo cậu trả bóng lại cho tôi mà.” Mộ Dung Tuyền rống lên, tiến lên muốn đoạt lại bóng, ai ngờ nhướng người lên khéo thế nào lại ngã đúng vào lồng ngực Tiền Tiểu Đạo.

“Giang Dương đã đồng ý với tôi rồi, anh ấy đồng ý dạy tôi chơi bóng rổ.” Mộ Dung Tuyền thều thào tự nói, ánh mắt dừng ở nơi tôi đứng, nhưng tôi biết, con bé không nhìn thấy tôi.

“Tôi vẫn luôn nhớ, nhưng anh ấy quên mất rồi.”

Tiền Tiểu Đạo kìm lòng không đậu ôm chặt Mộ Dung Tuyền vào lòng, ngẳng đầu nhìn về phía tôi.

“Hôm đó trời mưa rất to, vì kết quả môn thể dục của tôi rất kém nên ông nội phạt tôi ra sân thể dục ném bóng rổ, tập đến lúc nào ném vào rổ 10 quả mới được về nhà. Tôi ném kiểu gì cũng không trúng, mệt nhoài ngồi sụp xuống đất. Anh Giang Dương che khuất đỉnh đầu tôi, nhặt quả bóng sũng nước mưa lên dễ dàng ném bóng trúng rổ. Anh ấy cười nói với tôi, ném bóng vào rổ dễ lắm, có muốn anh dạy em không? Rõ ràng là anh ấy muốn dạy tôi ném rổ, kết quả ngày hôm sau không nhớ gì hết, quẳng chuyện này ra sau đầu. Tôi lặng lẽ đi phía sau anh ấy, hy vọng anh ấy nhìn tôi một lần, hy vọng anh ấy nhớ những lời đã nói với tôi. Tôi cố gắng luyện tập ném bóng, hy vọng đến một ngày luyện thành tài rồi có thể biểu diễn cho anh ấy xem, nói với anh ấy, không cần anh ấy dạy tôi vẫn có thể làm được, hơn nữa còn làm rất tốt. Anh ấy không nhớ đã nói với tôi những gì, không nhớ mặt tôi, không nhớ tên tôi, anh ấy chẳng nhớ gì về tôi hết.” Mộ Dung Tuyền vùi mặt mình trong ngực Tiền Tiểu Đạo sụt sùi nói: “Tôi còn chưa biểu diễn cho anh ấy xem, còn chưa nói với anh ấy một câu, em thích anh.”

Ngày đó trời mưa rất to, Mộ Dung Tuyền toàn thân ướt đẫm, tóc che khuất cả mặt, tôi còn không nhìn được mặt mũi con bé ra sao. Tôi chỉ nghĩ cô gái hôm đó là một cô gái nhỏ thích nô đùa mà thôi. Tôi chỉ nghĩ con bé đang thất tình nên tìm một nơi phát tiết, ngày hôm sau sẽ trở lại bình thường làm hòa với bạn trai mà thôi.

“Anh ấy biết mà.” Tiền Tiểu Đạo dịu dàng an ủi Mộ Dung Tuyền: “Nói không chừng bây giờ anh ấy đang đứng bên cạnh cậu, nhìn cậu chăm chú.”

Mộ Dung Tuyền lau nước mắt, rùng mình một cái rồi trừng mắt nhìn Tiền Tiểu Đạo: “Có ai an ủi như cậu không, cút sang một bên đi.”

Tiền Tiểu Đạo không nhúc nhích vẫn duy trì tư thế ôm chặt Mộ Dung Tuyền. Mộ Dung Tuyền càng đẩy cậu ta ra, cậu ta lại càng ôm chặt hơn.

“Cậu không muốn sống nữa à?” Mộ Dung Tuyền đen mặt.

“Tớ thích cậu.” Tiền Tiểu Đạo nhìn thẳng vào mắt Mộ Dung Tuyền thấp giọng nói. Mộ Dung Tuyền nghe xong hai má đỏ bừng, quanh co nói: “Cậu câm miệng lại cho tôi.”

“Cho dù cậu không thích tớ, chán ghét tớ, ức hiếp tớ, tớ vẫn thích cậu, Mộ Dung Tuyền.” Tiền Tiểu Đạo kiên định nói.

Ê, hai đứa coi anh mày là không khí đấy à???

Tôi che miệng ho khù khụ rồi đút tay vào túi quần, không quay đầu lại rời đi.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容