[Zhihu] Truyện ngắn: Tôi quên mất lý do mình tự sát (Phần 9/15)

9. Khi còn sống

Ngày hôm sau đến trường nhìn thấy Tiền Tiểu Đạo mặt mũi bầm dập, không hiểu sao lòng tôi lại dâng lên một ngọn lửa giận.

“Cậu đi tìm Hoa Sam đúng không?” Tôi phụng phịu hỏi.

“Hoa Sam?” Tiền Tiểu Đạo chớp mắt hỏi lại tôi: “Anh gọi anh ta là Hoa Sam?”

Tôi không kiên nhẫn tiếp tục hỏi: “Nó đánh cậu thành cái dạng này thật đấy à?”

Tiền Tiểu Đạo câm như hến, nhất quyết không chịu hé răng nói một chữ, xoay người đi về phía phòng học, dù tôi nói gì đi chăng nữa cậu ta cũng chỉ hờ hừng giả câm giả điếc dán mắt vào quyển sách.

“Giời ạ, cùng lắm là anh mày thay nó giải thích là được chứ gì.” Tôi nói.

“……”

“Cái thằng đó chính là như thế đấy, nói với nhau 3 câu mà không vừa ý nó cái là nó bem luôn. Mà thôi, trừ cái tính dễ nổi nóng thì con người nó cũng rất tốt.”

Tiền Tiểu Đạo đột nhiên buông quyển sách trên tay xuống: “Trừ cái tính dễ nổi nóng, trừ việc lừa tiền anh, trừ việc cướp bạn gái của anh, anh ta vẫn là người tốt, phải không?”

Tôi sửng sốt. Lúc này cửa lớp học bị đẩy mạnh ra, Mộ Dung Tuyền hấp tấp chạy đến lấy cơm nắm từ trong cặp sách ra đưa cho Tiền Tiểu Đạo: “Đây là cơm nắm do chính tay mẹ tôi làm đấy, một mình tôi ăn không hết nên cho cậu một cái đó.”

“Cảm ơn nhé.” Tiền Tiểu Đạo giống như nhận được lộc trời ban đứng ở đó cười đến là ngây ngô. Hừ, đúng là tâm trạng có kém thế nào, có gái xuất hiện cái là tâm hồn lại nở hoa ngay.

“Vết thương của cậu còn đau không?” Mộ Dung Tuyền nhìn chằm chằm vào vết bầm trên mặt Tiền Tiểu Đạo.

“Không còn đau nữa rồi.”

“Hôm qua làm tôi sợ chết mất.” Mộ Dung Tuyền bĩu môi, nhưng ngay lập tức lại tươi cười: “Nhưng mà cậu đàn ông lắm. Ông anh Trần Hoa Sam kia sau khi bị cậu dùng chai rượu táp, ngay cả rắm cũng không dám thả nữa.”

“Cậu thế mà lại lấy bình rượu đập Hoa Sam?” Tôi hét oai oái: “Nó có sao không?”

Tiền Tiểu Đạo một mực yên lặng cúi đầu, bỗng dưng tay cầm cơm nắm càng lúc càng chặt, rất nhanh bóp nát nó.

“Tiền Tiểu Đạo! Cậu làm gì đấy!” Mộ Dung Tuyền đập bốp một cái vào đầu cậu ta: “Đây là cơm nắm tôi tự tay làm đấy!”

…. Không phải mẹ cô em làm sao? Đây là biểu hiện của sự lươn lẹo…….

“À đúng rồi, suýt quên mất, cậu và anh Giang Dương quen nhau kiểu gì thế? Hình như tình cảm còn rất tốt nữa. Anh ấy là người thế nào vậy?” Mộ Dung Tuyền vẻ mặt chờ mong nhìn Tiền Tiểu Đạo. Hừ, chó nhìn thấy xương mắt còn không sáng bằng con bé này đâu.

Tiền Tiểu Đạo liếc mắt nhìn tôi một cái, haha, hóa ra là không biết trả lời câu hỏi này thế nào. Thời khắc mấu chốt vẫn là cái thân già này phải đích thân ra trận.

“Nói theo anh mày đây này.” Tôi hắng giọng nói: “Giang Dương ấy à? Anh ấy là người có nghĩa khí, tốt bụng, ga lăng, dám làm dám chịu, vừa đẹp trai vừa đa tài, đúng là một thằng đàn ông đích thực.”

“Giang Dương là một thằng ngốc.” Tiền Tiểu Đạo nói.

“Thằng ranh con này, cậu con mẹ nó nói ai ngốc cơ?!” Mộ Dung Tuyền và tôi đứng bật dậy hai miệng một lời rống lên.

Tiền Tiểu Đạo ngẩng đầu, đôi mắt sau cặp kính nhìn thẳng vào mắt tôi: “Anh ta là người biết rõ bạn mình ghen ghét mình nhưng vẫn muốn trân trọng, đích thị là thằng ngốc.”

Tiếng chuông vào lớp vang lên, Tiền Tiểu Đạo không thèm nhìn tôi nữa mà nhất quyết xoay người nhìn lên bục giảng. Bước vào lớp không phải là giáo viên chủ nhiệm mà là một gương mặt mới. Nói thế nào nhỉ, người thì gầy như que củi, tuổi tầm trung niên rồi, đôi mắt nhỏ hẹp, dài hơi nheo nheo lại. Người ấy nhìn quét qua một lượt khắp phòng rồi ánh mắt dừng lại trên người Tiền Tiểu Đạo, nhìn cậu ta vài giây rồi rất nhanh chuyển tầm nhìn đi chỗ khác: “Cô giáo chủ nhiệm của các em sinh bệnh nên phải ở nhà điều trị. Từ hôm nay trở đi tôi chính là chủ nhiệm lớp chúng ta đến cuối kì. Hy vọng sau này chúng ta vui vẻ cùng nhau.” Thầy ta nói chuyện rất mẫu mực, nhìn qua còn nghiêm khắc hơn bà cô già trước đây.

Thầy ta xoay người viết lên bảng một chữ “Lý” rồi tiếp tục nói: “Tôi họ Lý.”

Xong phần thủ tục, tôi quyết định từ nay về sau sẽ gọi ông ta là “Lý gầy”.

Lý gầy hình như trúng tiếng sét ái tình với Tiền Tiểu Đạo hay sao ấy, lúc nào cũng dùng ánh mắt đăm chiêu nhìn cậu ta, nhưng ánh mắt này tôi chẳng nhìn ra chút thiện cảm nào cả. Nói có sai đâu, sau giờ học ông ta ngoắc ngoắc tay với cậu ta: “Em, theo thầy đến văn phòng một chuyến.”

Tôi bổ đôi não ra cũng chẳng nghĩ được cái gì hay ho, càng nghĩ càng rùng mình, vội vàng chạy theo.

“Vết thương trên mặt em là thế nào?” Câu đầu tiên Lý gầy hỏi khi bước chân vào văn phòng.

“Em không cẩn thận bị ngã thôi ạ.” Tiền Tiểu Đạo nói dối không chớp mắt. Cái thằng nhóc này, da mặt càng ngày càng dày, học ai không biết nữa?

“Có phải dạo gần đây em luôn gặp phải những chuyện xui xẻo không?” Đôi mắt khôn khéo của Lý gầy nhìn thẳng vào Tiền Tiểu Đạo.

Ánh mắt của ông ta làm tôi cảm thấy cực kì khó chịu. Gì mà dạo gần đây? Thằng nhãi này trước nay không phải là luôn xui xẻo à?

Không đợi Tiền Tiểu Đạo trả lời, Lý gầy đã đến gần cậu ta, gần như dán vào tai cậu ta, ra vẻ thần thần bí bí nói: “Hình như em bị cái gì đó không sạch sẽ đeo bám.”

Tôi có chút đứng không vững. Tiền Tiểu Đạo cũng khiếp sợ.

“Thầy cũng tìm hiểu cái này.” Lý gầy xoay người ngồi xuống, uống một ngụm trà: “Thầy vừa nhìn thấy em đã thấy âm khí trên người em rất nặng, ấn đường đã chuyển sang màu đen, thân thể yếu ớt, đây đều là biểu hiện bị ma ám. Nhìn biểu cảm vừa rồi của em, chắc là cũng đoán được mình bị cái gì ám rồi đúng không?”

“Thưa thầy, thầy đang đùa em đúng không?” Tiền Tiểu Đạo miễn cưỡng cười.

“Em chối bay chối biến như thế làm gì. Thầy chỉ khuyên em thế này thôi. Người chết chính là người chết. Kể cả khi còn sống tình cảm rất tốt đẹp đi chăng nữa, nhưng một khi đã chết thì đã không còn là người đó nữa rồi. Ban đầu thứ đó sẽ lợi dụng sự thương hại của em, nhưng dần dần sẽ hút hết nguyên khí của em, làm thời gian sống của em bị rút ngắn lại. Cho dù không cố tình hại em, nhưng âm dương khác biệt, nếu ngày càng dấn sâu vào, sẽ chết rất thảm.” Lý gầy nhìn quanh bốn phía rồi lại tiếp tục nói: “Thầy có thể cảm nhận được cái thứ kia đang ở ngay trong văn phòng này.”

“Không có đâu ạ.” Tiền Tiểu Đạo nhìn tôi, giọng nói càng run rẩy: “Không có gì đâu ạ.”

Lý gầy cười rộ lên: “Xem kìa, chính em tự lòi đuôi ra đấy nhé.”

Ông ta đứng dậy, đẩy Tiền Tiểu Đạo đang che chắn trước mặt tôi ra, từ trên cao nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt giống như xuyên thấu tôi: “Tuy là thầy không nhìn thấy nó, nhưng thầy có thể cảm nhận được. Nơi nào nó đứng là nơi đó khí lạnh bức người, quỷ khí dày đặc. Tuy thầy chỉ là thầy chủ nhiệm, nhưng thầy phải có trách nhiệm với từng học sinh trong lớp, thầy quyết không cho phép thứ gì không sạch sẽ đeo bám học sinh của mình.” Lý gầy vỗ vai Tiền Tiểu Đạo, hiền lành nói: “Cho nên thầy nhất định sẽ đuổi cổ nó đi, để nó sớm về chầu trời.”

Rõ ràng là tim đã ngừng đập, nhưng tôi vẫn thấy hô hấp không thông, giống như có một bóng ma bao trùm lên người tôi, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng cắn nuốt mình. Tôi kinh hãi lùi từng bước về phía sau, thất tha thất thểu chạy khỏi văn phòng.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容