[Zhihu] Truyện ngắn: Tôi quên mất lý do mình tự sát (Phần 8/15)

8. Bạn bè

Lý do Giang Dương tự tử không phải vì bị Viên Lễ phản bội. Anh không vì sự yếu đuối của bản thân mà tự tử, thật là tốt. Hôm nay thư viện rất vắng người. Tôi ngồi ở một góc khuất, không ai để ý đến sự tồn tại của tôi.

Tôi hạ giọng hỏi Giang Dương bên cạnh: “Lúc ấy chắc là anh buồn lắm. Sao lại quyết định nói ra bóng ma trong lòng vậy?”

Vừa bị bạn gái bỏ rơi vừa bị bạn bè phản bội, ai ở trong hoàn cảnh này cũng rất khó chấp nhận. Đổi lại, nếu người đó là tôi… Ủa khoan?? Tôi làm gì có bạn, càng không có bạn gái, làm sao mà cảm nhận được tâm trạng của anh cơ chứ. Giang Dương đưa ánh mắt u buồn nhìn ra bên ngoài cửa sổ nói: “Anh mày còn bận đâm đầu vào đánh DOTA, chuyện đó anh mày quẳng ra sau đầu hết.”

Trời!!!

“Ngoại trừ chuyện giữa Viên Lễ và Trần Hoa Sam, anh có nhớ chuyện gì nữa không?”

“Không.”

“…” Tôi cạn lời.

“Đọc xong trang này rồi, giở trang sau đi.” Giang Dương đánh trống lảng nói.

Tôi gật gù lật sang trang tiếp theo của cuốn truyện tranh Đảo hải tặc. Anh cách tôi rất gần, tóc rũ xuống chăm chú đọc truyện, dường như đã hoàn toàn nhập tâm vào nội dung cuốn truyện đó rồi. Tôi cố gắng ép bản thân dán mắt vào quyển sách Tiếng Anh, nhưng khóe mắt vẫn kìm lòng không đậu mà ngắm nhìn anh. Làn da trắng nõn, hàng lông mi vừa dài vừa cong, đôi môi cũng rất đẹp… Haizz, thế này cũng chẳng trách Mộ Dung Tuyền mê anh như điếu đổ. Tôi đang tấm tắc trầm trồ vẻ đẹp trai phi giới tính của anh thì anh đột nhiên đứng dậy xoay đầu lại nhìn tôi nói: “Cậu đang nhìn gì đấy?”

Tôi hoảng hốt, nói theo phản xạ có điều kiện: “Ngắm cảnh ngoài cửa sổ thôi.”

Giang Dương liếc mắt về phía cửa sổ, chỉ thấy bóng dáng của Mộ Dung Tuyền đang tự luyện tập bóng rổ – Ôi trời, cũng trùng hợp thật đấy!!!

“Bên ngoài nắng gắt lắm chứ đùa.” Giang Dương xoa cằm đăm chiêu nói.

Tôi không thể hiểu ngụ ý của anh…

“Đi mua cho con bé một chai nước đá, che ô gì gì đấy đi.” Anh giở cái giọng xem thường nói: “Cao thủ không bằng tranh thủ.”

Tôi sửng sốt. Mới vừa hôm nọ anh còn nói xấu Mộ Dung Tuyền trước mặt tôi, thế mà bây giờ lại chủ động nói muốn tôi tranh thủ cơ hội tiếp cận cậu ấy. Ôi, hóa ra sâu thẳm trong tâm hồn anh vẫn tồn tại hai chữ ấm áp đấy chứ nhỉ.

“Con ranh đó lúc trước ức hiếp cậu, chờ đến lúc tán đổ nó rồi nhất định phải trả thù nó đấy biết chưa?” Giang Dương nói tiếp.

Thôi quên mấy lời tôi vừa nói đi, Giang Dương này làm gì biết hai chữ “hối cải” viết thế nào…

Tuy là Giang Dương không phải vì chuyện của Viên Lễ và Trần Hoa Sam tự tử, nhưng tôi vẫn âm thầm hạ quyết tâm đi tìm Trần Hoa Sam hỏi cho ra nhẽ. Tôi biết Trần Hoa Sam, anh ta học đến giữa kì thì bị đuổi học, sau đó đi làm thuê trong quán bar. Còn lý do vì sao anh ta bị đuổi, hình như là vì cùng mấy đứa trường khác kéo bè kéo lũ đi đánh nhau, còn đánh gãy cả xương sườn con người ta.

“Vụ đó anh Giang Dương cũng tham gia, nhưng anh ấy còn không cả bị phê bình, chứ đừng nói đến chuyện bị đuổi học.” Mộ Dung Tuyền nói.

Tôi đã cố gắng khuyên nhủ cậu ấy không nên đi theo tôi đến quán bar, như vậy rất nguy hiểm, nhưng cậu ấy thấy chết không sợ trừng mắt nói: “Chuyện của tôi không cần cậu phải lo.”

Trong quán bar vừa tối vừa ồn ào, nhạc xập xình inh tai nhức óc làm tôi ù hết cả tai. Mộ Dung Tuyền rất nhanh nhẹn vòng qua đám người đang nhảy nhót đi đến quầy bar, gõ gõ lên bàn nói với Trần Hoa Sam: “Cho tôi một cốc bia.”

“Em gái, anh hỏi thật nhá, em đã trưởng thành chưa vậy?” Trần Hoa Sam méo mồm cười gượng.

“Vừa tròn 16.” Mộ Dung Tuyền cây ngay không sợ chết đứng ương ngạnh trả lời.

Trần Hoa Sam đưa cho cậu ấy một ly nước có ga, cậu ấy vẫn không chịu buông tha: “Thái độ phục vụ của anh kiểu quái gì đấy!”

Cãi lộn mãi vẫn không làm lung lay được tinh thần thép của Trần Hoa Sam, cậu ấy xoay mặt sang chỗ tôi xì một cái: “Tiền Tiểu Đạo, cậu đứng ngẩn ngơ ở đấy làm gì!”

Sau khi nghe thấy cậu ấy gọi tên tôi, Trần Hoa Sam nhíu mày nhìn tôi nói: “Cậu chính là Tiền Tiểu Đạo, bạn của Giang Dương?”

Tôi bất giác đứng thẳng người: “Đúng vậy.”

Gã cười khẩy một tiếng: “Không ngờ Giang Dương lại đi kết bạn với loại người này.”

“Anh có ý gì?” Mộ Dung Tuyền nhanh mồm nhanh miệng hỏi điều tôi muốn hỏi.

“Ý của anh là, cái loại người này ấy à, không có tư cách kết bạn kết bè gì đâu.” Trần Hoa Sam lạnh mặt gằn từng chữ một.

“Tại sao?” Tôi nắm chặt tay.

“Ha, tại sao á?” Trần Hoa Sam chợt cởi áo đồng phục của mình ra ném đến trước mặt tôi: “Mày nói thử xem là tại sao đi?”

“Đáng lẽ ra tao sẽ không bị đuổi học.” Vẻ mặt của gã trở nên âm trầm: “Đáng lẽ tao sẽ có một tương lai tươi sáng, đáng lẽ tao cũng có thể giống như bao người được cắp sách đến trường, tham gia kì thi đại học. Nếu không phải ngày đó Giang Dương rủ rê lôi kéo tao cùng nó kéo bầy kéo đàn đi đánh nhau thì tao đã không ra nông nỗi như ngày hôm nay. Chẳng qua là nhà nó có chút tiền, từ nhỏ đã được thầy cô giáo thiên vị, thành tích không cao cũng vào được trường điểm, cho dù nó có đi kéo bè lũ đánh nhau cũng không bị đuổi học. Còn tao thì sao, bị ép thôi học phải đi hầu rượu trong quán bar. Từ đó về sau, giờ nào phút nào tao cũng ước nó chết đi cho khuất mắt tao. Tao tiếp tục giả vờ làm bạn với nó chẳng qua là vì muốn lừa tiền tiêu vặt của nó tiêu mà thôi. Nó đúng là con chó ngoan biết nghe lời, tao lừa nó rằng nhà tao có việc gấp phải dùng đến tiền mà nó cũng tin sái cổ. Cũng chẳng biết là nó ngu thật hay là chột dạ nên áy náy muốn bù đắp cho tao? Tao dùng chính đồng tiền nó cho đi tán gái, thế nào lại tán đổ được Viên Lễ. Mà kể ra nó cũng đáng thương thật, yêu đương 3 năm mà con bồ lại thay lòng đổi dạ chỉ trong một sớm một chiều. Nhưng mà nói đúng ra thì cũng chỉ trách nó ngu, không cả giữ được người yêu của chính mình. Đồ phế vật như thế lại vì chuyện này mà tự tử, trách ai được, đều là do nó tự tạo nghiệp thôi.” Trần Hoa Sam tức đến nỗi căng cả khóe miệng, nhìn về phía chúng tôi giễu cợt.

Mộ Dung Tuyền xúc động định giơ ly nước lên hất vào người anh ta, nhưng tôi đã đoán được ý định của cậu ấy, gắng sức đè tay cậu ấy lại rồi nhìn thẳng vào mắt Trần Hoa Sam nói: “Ngược lại, xét đến cùng cũng là do anh ngu. Lúc trước cũng chẳng ai bắt anh đi đánh nhau cả, là anh tự nguyện đi cùng Giang Dương đấy chứ. Người đánh gãy xương sườn người ta cũng là anh, giờ lại đổ hết tội lỗi lên đầu Giang Dương, đã đi hại người còn tự cho mình là đúng. Chỉ nhiêu đó thôi anh đã đủ phế vật hơn cả Giang Dương rồi.”

“Mày câm mồm lại cho tao!” Trần Hoa Sam thẹn quá hóa giận, vung nắm đấm về phía tôi. Kính của tôi văng xuống đất, tầm mắt trở nên mơ hồ. Máu tươi theo khóe miệng tôi chảy xuống, trong khoang miệng toàn là mùi máu tanh. Xung quanh rất nhiều người vây lại xem náo nhiệt. Tôi còn chưa kịp lau máu trên khóe miệng, lại bị một cước đạp thẳng vào bụng. Tôi đau đớn quỳ xuống đất quằn quại ôm lấy bụng.

“À đấy, tao quên nói với mày một chuyện.” Trần Hoa Sam bước đến bên tôi, ghé sát vào tai tôi cười khẩy nói: “Một tháng trước ngày Giang Dương tự tử, nhà nó đã bị phá sản. Nó không còn là cậu ấm vô ưu vô lo, không còn vung tay cũng có tiền nữa. Cho dù nó có chết tao cũng chẳng sứt sẹo miếng nào đúng không? Cho nên tao mới thừa dịp đổ thêm dầu vào lửa, cố tình công khai chuyện giữa tao và Viên Lễ cho nó biết, mục đích là dồn nó vào đường cùng. Thế nào? Hận tao lắm đúng không? Mày cứ việc đi báo án đi, xem cảnh sát có quy tội tao không?”

“Choang!” Một âm thanh giòn tan vang lên. Trần Hoa Sam mặt đang tươi cười chợt sững lại, máu tươi từ trán anh ta chảy xuống. Đám người xung quanh vây xem có người hét ầm lên.

Tôi vứt vỏ chai rượu trên tay xuống, chống tay xuống đất đứng dậy, cố gắng đứng thẳng người: “Thứ nhất, chuyện Giang Dương tự tử không liên quan đến anh hay Viên Lễ. Thứ hai, anh không có tư cách gọi lên hai chữ Giang Dương. Cho nên anh mới là người phải câm miệng cho tôi!” Sau đó tôi đẩy Trần Hoa Sam ra, túm lấy tay Mộ Dung Tuyền còn chưa hoàn hồn rời khỏi quán bar.

Tôi không phủ nhận mình là người nhu nhược. Dù người khác có đánh tôi, mắng tôi, cười nhạo tôi, ức hiếp tôi, tôi cũng đều im lặng cúi đầu chấp nhận số phận, một mình trốn ở một góc run rẩy sợ hãi. Giang Dương từng chất vấn tôi vì sao lại không phản kháng, tôi có thể nhớ rõ vẻ mặt và ngữ khí không kiên nhẫn chỉ hận rèn sắt không thành thép của anh. Anh nói với tôi: “Lúc bị người khác ức hiếp, phản ứng đầu tiên chẳng nhẽ không phải là dùng toàn bộ sức lực đánh trả lại hay sao?”

Nhưng phản kháng có thật sự là cách hay không?

Phản kháng rồi đối phương nhất định sẽ đánh lại, sau đó lại kéo một lũ đến đánh, cuối cùng mất hứng đi về, tương lai có khi còn bị trả thù nghiêm trọng hơn.

Tôi tình nguyện sống trong hèn nhát, bảo sao nghe vậy, cũng chẳng muốn vướng vào thị phi làm gì.

Nhưng đến hôm nay tôi lại phá quy tắc, lại còn vì người khác bị vũ nhục, cười nhạo mà phá vỡ nguyên tắc của bản thân.

Và chỉ cần là anh, không ai được phép ức hiếp.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容