Bạn đã trả thù được những ai? (1/7)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Khi con người ta rất hận, nhất định sẽ nghĩ tới chuyện trả thù người khác. Cảm giác sau khi trả thù thế nào? Có những ai bạn đã trả thù thành công?

Mẹ kế của tôi.

Một người đàn bà đã cho bố tôi đội nón xanh lại còn quay ông như chóng chóng.

Sau khi mẹ tôi mất được một năm, qua đồng nghiệp giới thiệu, bố tôi quen một người phụ nữ.

Dì ấy họ Lưu, nhỏ hơn bố tôi bảy tuổi, là cửa hàng phó của một tiệm trang sức, rất sành điệu, nhìn vào còn thời thượng hơn nhiều so với hồi bố tôi còn trẻ.

Dì Lưu có một cô con gái, đang học lớp 8 tên là Trương Nhã.

Ban đầu tôi với dì Lưu và cả Trương Nhã chung sống cũng hòa hợp. Khi hai người họ mới bước chân vào nhà tôi, thái độ rất khách khí, cũng rất chịu khó.

Dì Lưu nấu ăn ngon, được họ hàng bên nội khen rối rít. Bác cả nói mợ Lưu thật biết chăm sóc gia đình, bố tôi đúng là nhặt được vàng rồi.

Sau kỳ nghỉ tôi trở về trường, thỉnh thoảng cũng gọi video về cho bố.

Mấy lần gọi cho bố tôi đều thấy quấn tạp dề, tay cầm cái muôi, máy hút khói chạy vù vù.

Tôi khó mà tin nổi, phải biết là bố tôi là một người mười ngón tay không dính nước xuân, trước đây mỗi lần mẹ tôi phải đi công tác, ngày ba bữa ông đều dẫn tôi đi ăn hàng.

Làm sao hôm nay lại đổi tính rồi? Biến thành người đàn ông của gia đình rồi sao?

Tôi nửa thật nửa đùa vài câu, ông cười hề hề: 

– Dì Lưu con nói, khói dầu không tốt cho da, cho nên chuyện cơm nước trong nhà do bố đảm nhận.

Ông già biết đường nấu cơm rồi, cũng tốt, nhưng trong lòng tôi không khỏi có chút chua chua. Lúc mẹ tôi còn sống, tim phổi không tốt, không thích hợp hít khói dầu, bố tôi biết nhưng ông chưa từng bảo để ông nấu cơm cho. 

Mà dì Lưu này lại khiến ông ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ. 

Dì Lưu thật có bản lĩnh.

Nhưng làm tôi không ngờ tới chính là, chuyện càng có bản lĩnh của dì Lưu còn ở sau đó.

Kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, tôi trở về nhà, không dễ gì mới kéo được đống hành lý nặng trịch lên đến tầng 4, lại phát hiện khóa cửa đã đổi thành khóa vân tay.

Đương nhiên khóa đó không có vân tay của tôi.

Tôi nhìn khóa cửa một hồi, gọi điện thoại hỏi bố:

– Nhà mình đổi khóa rồi, con không vào nhà được, bố về mở cửa cho con với.

Bố tôi bảo:

– Bố đang họp, con gọi dì Lưu mở cửa cho con.

Không còn cách nào khác tôi đành đứng chờ ngoài cửa. Trong lúc đó, bà hàng xóm ở đối diện về, biết nhà tôi đổi khóa vân tay mà không nói với tôi thì mỉu môi:

– Cái ông bố mày thật là.

Thấy sắp đến giờ cơm, bà lão về nấu cơm, trước khi về bà hỏi tôi có muốn sang nhà bà ngồi một lúc không.

Tôi khéo léo từ chối, sợ dì Lưu về không thấy tôi sẽ lo lắng.

Tôi tiếp tục đứng ở cửa, đợi gần hai tiếng, bụng đói sôi ùng ục, gửi cho dì Lưu mấy tin nhắn, gọi mấy cuộc điện thoại mà cứ như đá chìm đáy biển.

Tôi đành cắn răng nhấc hành lý lên, đi xuống lầu, vừa đi đến chỗ quẹo thì nghe có tiếng của dì Lưu: 

– Miếng sườn nướng cuối cùng rồi, con mau ăn nốt đi, đừng để Triệu Viên Viên nhìn thấy, nó đã gọi mẹ mấy cuộc điện thoại rồi, chắc là đã đói dính lại rồi.

Sau đó là tiếng Trương Nhã vừa nhồm nhoàm vừa nói: 

– Con biết rồi con biết rồi, vừa nãy đã bảo mẹ mua suất lớn để con và chị ấy cùng ăn, thì con đâu phải vụng trộm như thế này, ai bảo mẹ keo kiệt quá làm gì.

Dì Lưu cười nói:

– Con ngốc, tiền tiết kiệm được sau này đều để mua hồi môn cho con, để con ngẩng mặt cao đầu gả ra ngoài.

Trương Nhã ngượng ngùng:

– Mẹ nói chuyện này làm gì, còn lâu con mới đi lấy chồng!

Tôi nghe mà điếng cả người, không kịp có bất kỳ phản ứng nào, hùng hục đi đến trước mặt hai mẹ con kia.

Trương Nhã nhìn thấy tôi hơi lúng túng, vội vàng giấu cái túi ra sau lưng.

Dì Lưu cũng sững sờ nhưng rất nhanh sau đó bà ta đã làm như không có chuyện gì bước đến vịn vai tôi cười nói:

– Viên Viên, hôm nay dì đi đón Tiểu Nhã, về hơi muộn, con thông cảm.

Tôi nhàn nhạt vâng một tiếng.

Thái động không nóng không lạnh của tôi làm nụ cười trên mặt bà ta cứng ngắc, tôi có thể nhận thấy ánh mắt bà ta lạnh đi, không dấu vết kéo dài khoảng cách với tôi.

Nhưng một giây sau bà ta đã nhiệt tình vồn vã gạt tay tôi ra tiếp lấy hành lý của tôi, động tác nhanh đến mức có thể dùng từ “cưỡng đoạt” để hình dung.

Tôi giật cả mình, hỏi:

– Bà làm gì vậy?

Rồi tôi nghe giọng nói sang sảng của bố tôi:

– Viên Viên, con ăn nói với dì con kiểu gì vậy? Mất dạy! 

Dì Lưu nhẹ nhàng khuyên giải:

– Ây dà, Viên Viên còn nhỏ, ông đừng trút giận với nó.

Ồ, hóa ra bà ta nhìn thấy bố tôi nên giả vờ giúp tôi xách hành lý, đồng thời chọc một gậy gây mất hòa khí cha con tôi.

Hiểu rõ mọi chuyện, tôi chợt thấy buồn cười.

Thủ đoạn của trẻ con, chẳng có gì đáng kể!

Cơm tối quả nhiên là bố tôi làm. Ông vừa vào nhà là chui vào bếp nói muốn nấu cho tôi bữa cơm đón gió tẩy trần.

Ông già đang dỗ tôi, bù đắp việc vừa mới quát tôi.

Tôi không nói không rằng, kéo hành lý vào phòng.

Vừa đẩy cửa, tôi ngớ người, sao phòng tôi lại biến thành thế này?

Cái ga giường in hình công chúa Disney, poster nhóm nhạc nam thần tượng, còn cái tua rua hồng khó hiểu, rốt cuộc là ai đã làm cho phòng tôi thành ra thế này?

Không biết từ lúc nào dì Lưu và Trương Nhã cũng theo vào.

Còn tiếp, mời bạn đón xem phần sau ở blog của mình!!

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容