Bạn đã trả thù được những ai? (2/7)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Tôi cố kiềm chế hỏi: 

– Dì, lúc tôi không có nhà có phải hai người đã vào phòng tôi? Tôi không thích người khác động vào đồ của tôi, về sau đừng tự tiện vào phòng của tôi.

Dì Lưu chỉ cười, từ tốn nói:

– Viên Viên, con không về nhà thường xuyên, phòng trống thì cũng để đấy. Bố con bảo phòng này để Tiểu Nhã làm phòng ngủ. Nó đang trong giai đoạn học tập then chốt, cần một không gian rộng rãi, sáng sủa để học bài làm bài.

Tôi hỏi: 

– Vậy tôi ở đâu?

Bà ta cười tít mắt nói:

– Con ngủ ở thư phòng, dì đã sắp xếp cho con đâu vào đấy rồi.

Tôi đến thư phòng xem, giường đệm khá ngay ngắn nhưng bức ảnh của mẹ và tôi lồng trong khung kính bị nứt một vệt dài, gương mặt mẹ tôi mơ hồ nhìn không rõ.

Còn có những bức thư cùng bạn thân viết hồi cao trung, tôi vốn rất trân trọng cất trong cái rương nhỏ tinh xảo, bây giờ lại vứt tán loạn trong ngăn kéo.

Nhìn kỹ còn thấy vết tích mới mở ra.

Đây chính là “sắp xếp đâu vào đấy rồi” đây sao?

Nếu như lúc trước tôi còn có thể nhẫn nhịn, nhưng từ khoảnh khắc nhìn thấy vết nứt trên mặt kính kia, tôi không thể chịu được nữa.

Tôi nắm chặt khung ảnh, sải bước đến trước hai mẹ con bọn họ, lạnh lùng nói:

– Đây là nhà tôi, đây là phòng của tôi, không được sự đồng ý của tôi ai cho các người động vào đồ của tôi?

Thấy tôi nổi giận, Trương Nhã chột dạ, lặng lẽ rời đi.

Nhưng bà mẹ kế thì vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt trên môi:

– Viên Viên, lời của bố con con cũng không nghe sao?

Tôi nổi khùng nên:

– Bà là cái thá gì?

Bà ta cũng không tức giận, nhẹ nhàng nói:

– Viên Viên, dì biết con không thích dì, con không chấp nhận được chuyện bố con đi bước nữa. Nhưng năm nay bố con đã năm mươi rồi, cần một người chăm sóc ông ấy. Là con gái, con không thể ích kỷ như vậy, phải hiểu cho ông ấy.

Rõ ràng là bọn họ chưa hỏi đã chiễn dụng phòng của tôi, đập vỡ ảnh của tôi, nhưng lời bà ta thốt ra lại là tôi không hiểu chuyện.

Dì Lưu dì được lắm, cái miệng dì nói ra đen cũng thành trắng rồi!

Tôi đang định lật lại thì thấy bố tôi bước vào, trên người vẫn còn đeo cái tạp dề không hài, sắc mặt đen như sắp đổ mưa. Theo sau ông là Trương Nhã, hừ, đồ mách lẻo.

– Bố, bọn họ chưa được sự đồng ý của con đã…

Tôi đang định cho ông xem khung ảnh đã nhận ngay một cái bạt tai trời đánh của ông. Ông hét lên:

– Triệu Viên Viên, bố dạy con thế này sao? Nhỏ nhen ích kỷ, không biết quan tâm người khác, cả ngày chỉ biết nhũng nhiễu thét gào, trong mắt con có còn bố mẹ này hay không?

Nước mắt chỉ trực chờ rơi xuống, không phải vì đau, mà là vì tôi nhận ra cái người luôn nâng niu thương yêu tôi, từ nhỏ đến lớn chưa từng đánh chửi tôi đã thay đổi. 

Ông thay đổi đến mức còn không thèm nghe một câu phân trần của tôi.

Trong màn nước mắt, tôi thấy dì Lưu níu lấy Trương Nhã núp sau lưng ba tôi, dáng vẻ vô cùng đáng thương, trên mặt đang lộ ra nụ cười đắc ý.

Tôi quệt nước mắt, không nói một lời, nhét khung ảnh vào ba lô, nhấc hành lý lên, lặng thinh chen qua bọn họ đi về phía cửa.

Bố tôi đuổi theo vừa hét:

– Triệu Viên Viên, con định bỏ nhà ra đi đấy à? Bố nói cho con biết, hôm nay con mà rời khỏi nhà này thì sau này cũng đừng bao giờ quay về cái nhà này nữa.

Tôi xỏ giày, đứng ở cửa mỉm cười:

– Nhà? Bố nói đây là nhà sao? Vậy tại sao đến tận bây giờ cũng chẳng có ai nhập vân tay của con vào khóa cửa chứ?

Bố tôi hiểu ra, ông khựng lại một chốc, giọng điệu không còn nóng nảy như lúc nãy nữa:

– Viên Viên, con…

Tôi quá thất vọng, nước mắt không ngừng rơi xuống:

– Bố, từ lúc con về đến nhà, bố đã từng nhẫn nại nghe con dù chỉ một câu chưa?

Chưa từng, chưa một lần.

Vừa nhìn thấy tôi bã bị dì Lưu chia rẽ, cắt hoa quả, thái rau, khó khăn lắm mới có chút thời gian định nói chuyện với tôi lại bị dì Lưu chuyển chủ đề nói sang chuyện khác.

Người cha khoan dung nhẫn nại của tôi, dường như trong nháy mắt đã biến mất không tăm tích.

Chỉ còn lại người đàn ông nóng nảy đang giận dữ huơ cái muôi trước mặt.

Ông vẫn đang bảo vệ vợ con, chỉ tiếc người được ông bảo vệ đã không còn là tôi.

Tôi sập mạnh cánh cửa đóng lại tất cả mớ hỗn độn sau lưng.

Trời tối rất nhanh, nhà nào cũng sực nức mùi đồ ăn.

Tôi kéo hành lý bước trên đường, lướt qua những người đang hối hả trở về nhà.

Trước mặt bọn họ là ngôi nhà với ánh đèn ấm áp đang chờ, còn tôi, nhà của tôi đã không còn là nhà nữa rồi.

2

Nhà dì cả cách nhà tôi một con phố, lúc ra mở cửa, nhìn thấy tôi dì rất nhạc nhiên.

– Viên Viên về rồi à, ôi, sao lại khóc sướt mướt thế kia?

Tôi kể mọi chuyện cho dì ghe, dì nhìn khung ảnh bị vỡ, vô cùng tức giận:

– Hóa ra con phụ nữ đó đan bày kế ly gián.

Trước khi quen dì Lưu, bố tôi thường xuyên qua lại với nhà bên ngoại đằng mẹ tôi.

Ngày lễ ngày tết đều tụ tập ăn cơm, cuối tuần thì cùng uống trà câu cá, lúc nào cũng vui vẻ.

Nhưng từ năm vừa rồi, bố tôi không còn tích cực như thế nữa, hẹn ông đi chơi, ông đều thoái thác đang bận, dần dà, chú dì cũng không gọi ông nữa.

Dì cả quở trách bố tôi một trận, rồi im lặng, bất chợt dì hỏi:

– Viên Viên, bố con với người phụ nữ ấy lấy giấy kết hôn chưa?

Còn tiếp, mời bạn đón xem phần sau ở blog của mình!!

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容