Chap 1: Thế gian nợ tôi một người, là thế gian nợ không phải anh!

Thế gian nợ tôi một người, là thế gian nợ không phải anh!

Tôi và anh ấy – chúng tôi không còn là gì nữa rồi. Tôi đã thích anh ấy rất nhiều năm, người đó đối với tôi rất tốt, tôi cho rằng đến cuối cùng chúng tôi sẽ ở bên nhau. Tuy nhiên đến mãi sau này chúng tôi vẫn không ở bên nhau, người ấy cũng vẫn không thể trở thành thành người đi cùng tôi xa hơn.  

Người ấy chỉ là giấc mơ xa vời của tôi và người đợi mãi cũng không đến với tôi. Anh ấy vẫn ở một nơi mà tôi không thể với tới trong cuộc sống lý tưởng của mình, và đến cuối cùng cuộc sống của tôi không còn tồn tại người này nữa. 

Buổi hòa nhạc hôm ấy, chúng tôi đã đặt vé nhưng lại không thể đi xem, tôi cũng không hủy.  Hôm ấy, anh ấy đi đến Bắc Kinh, còn tôi lại đi đến một thành phố khác. Bắt đầu từ hôm đó tôi không còn nghe qua bài hát nào của Tiết Chi Ngôn nữa. Vì rất sợ khi nghe nhất định sẽ nhớ đến anh, vì thế tôi lựa chọn không nghĩ đến nữa. 

Hai trang văn đó anh ấy đọc rồi khi, khi đọc xong chúng tôi đã liên hệ qua WeChat nói muốn cùng nhau đi ăn một bữa cơm, nhưng sau đó đã ăn rất nhiều bữa cơm rồi đều không phải là cùng với anh ấy.

Chúng tôi đã nói chuyện rất ít, thậm chí ngay cả đến online hỏi thăm bạn bè cũng không có. Chúng tôi không còn chêu nhau nữa, như thể chúng tôi cũng không phải bạn bè nữa rồi.

Anh ấy đi Hàng Châu làm việc, tôi vẫn ở Bắc Kinh. Nghe nói thỉnh thoảng anh ấy cũng trở lại nhưng cũng lại không hẹn tôi. Còn tôi, đã từng vài lần đi Hàng Châu, nhưng vẫn nhẫn nhịn không nói cho anh ấy biết. 

Tôi đã mua căn nhà ở Hàng Châu, thật sự hi vọng sẽ có một ngày ngày anh có thể đến nhà ngồi chơi. Ai đó hỏi tôi rằng:

-“Còn thích anh ấy không?”

-“Không thích rồi!”

-“Còn nhớ anh ấy không?”

-“Thỉnh thoảng!”

Đã rất lâu chúng tôi không nói chuyện. Tôi cũng có thời gian một năm không gặp anh ấy rồi, đã thay điện thoại mới, đoạn ghi âm nói chuyện đều bị tôi xóa sạch rồi. Tôi cũng không xem lại bức hình chụp chung của chúng tôi nữa, tôi sợ khi xem rồi không nhịn nổi mà lại nhớ tới anh ấy. 

Tôi vẫn nhớ rất rõ dáng vẻ của anh ấy, chỉ là không biết bây giờ anh ấy béo hay gầy nữa, thỉnh thoảng trước mắt vẫn cứ hiện lên cảnh tượng vui vẻ của chúng tôi lúc trước. Tôi hiểu, sự vui vẻ đó sau này rất khó để có lại được. Đời người chính là như vậy, sự vui vẻ của hai người không có nhiều như trước, cũng không có cửu biệt trùng phùng nhiều như vậy, cái nhiều là yêu mà không có được, và cũng còn cách nào để bắt đầu lại từ đầu. Vô cùng trùng hợp, khi viết trang văn này, xem lịch ngay trước mắt vừa hôm nay lại là ngày sinh nhật của anh ấy. Muốn nói với anh vài câu:

-“Sinh nhật vui vẻ!”

Sau đó nghĩ lại, vẫn thôi vậy. 

Lúc trước nghĩ, thật sự hi vọng có một ngày có thể đem bản thân ra làm thành món quà sinh nhật tặng cho anh ấy, nhưng bây giờ xem ra, không thể nào nữa rồi. 

Khi viết trang văn này, tôi đang ngồi trên bãi biển Bali, tôi ngẩng đầu lên ngước nhìn về phía xa xăm, thế giới yên tĩnh quá, ngoài tiếng sóng vỗ bên tai thì chỉ còn âm thanh tôi nhớ đến anh mà thôi. 

-“Ừ! Tôi có chút nhớ anh rồi. Không nhiều lắm, chỉ một chút thôi!”

Trích: Nhụy Hy
Sad!!!…
© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容