Chap 2: Thế gian nợ tôi một người là anh!

Thế gian nợ tôi một người, là thế gian nợ không phải anh!

Tôi không biết biển lớn, trời xanh, lá cây ở đây có nghe thấy nỗi nhớ tôi dành cho anh không.

-“Vậy còn anh? Cảm nhận được chưa?”

Lúc trước chúng tôi luôn chia sẻ tình hình công việc và cuộc sống, tình hình xung quanh cho nhau nghe, nhưng bây giờ tôi đều không biết anh đang có cuộc sống  như thế nào. Tôi cũng có nhiều việc, chuyện trong cuộc sống muốn chia sẻ với anh, nhưng đều cảm thấy không nên mở miệng chia sẻ cùng anh. 

-“Anh thế nào rồi?”

-“Cuộc sống hiện tại của anh có như anh mong muốn không?”

-“Anh có vui vẻ không?”

-“Ở Hàng Châu có quen không?”

-“Anh đã có bạn gái mới chưa?”

-“Bố mẹ anh có nhắc nhở anh chuyện lấy vợ sinh con không?”

-“Tại sao chúng ta không còn nói chuyện với nhau nữa?”

-“Lúc trước không phải chúng ta từng rất tốt sao?”

……….

Tôi biết, không thể đợi được câu trả lời của anh, nhưng có thể hỏi han như vậy cũng tốt lắm rồi! 

Hiện tại bên cạnh tôi có rất nhiều người tốt đi cùng, cũng không có cảm giác cô đơn, nhưng khi nhớ đến anh tôi vẫn cảm thấy cuộc sống có chút khó khăn.

Mẹ tôi thường nhắc đến anh, hôm đó mẹ có hỏi:

-“Anh dạo này sao rồi?”

Tôi không biết phải trả lời mẹ như thế nào vì tôi không hề biết tình cảnh anh hiện tại ra sao. Sự bất lực trong mối quan hệ với anh là điều mà tôi chưa từng dám tưởng tượng. Thì ra, giữa người với người, không phải là trân trọng rồi thì sẽ là mãi mãi. Thật sự nuối tiếc khi tôi mất đi người bạn tốt như anh. 

Bạn bè có mối quan hệ thân thiết với tôi, thỉnh thoảng họ vẫn nhắc đến anh, dường như họ còn nuối tiếc hơn tôi. Bây giờ mối quan hệ của chúng ta vẫn là không đủ duyên phận. Thời gian vài năm, vài lần gặp lại đều vẫn không thể ở bên nhau. 

Thật ra, có những người chính bởi vì không có được mới gọi là đẹp đẽ, mới càng thêm coi trọng. Xem ra bây giờ, thật sự như vậy rồi. Tình cảm đối với anh, tôi đã thu lại rồi. Chúng ta sẽ trở nên ngày càng nhẹ nhàng hơn, chỉ còn lại một chút ký ức không rõ ràng. Chúng ta sẽ có những câu chuyện mới với những người sau này rồi dần dần biến mất những gì xảy ra giữa chúng ta.

Tôi đang ngồi trên bãi biển Bali, gõ dòng chữ này, ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng tới, tôi có thể nhìn về một nơi rất xa, cuối cùng dùng sức lực đem tình yêu tôi dành cho anh và nỗi nhớ, ném nó ra, để nơi xa nhất đó, để ở nơi không thể nhìn thấy.

-“Đúng vậy! Đó mới là nơi để nó được lưu giữ.”

Hoặc là nhiều năm sau, khi tôi đến đây một lần nữa, tôi vẫn sẽ ngồi ở vị trí tương tự như thời điểm này, tìm kiếm điều đó, nơi tôi vứt đi tình yêu và nỗi nhớ.

Sau này, tôi và anh, chúng ta sẽ có những câu chuyện, chúng ta đã từng vì nhau mà “Coi thường cái chết”, cuối cùng lại phát hiện, người ấy lưu lạc phóng khoáng, nơi rời đi phải đẹp. Không yêu tôi còn có thể làm gì anh. Thế giới thật sự vốn dĩ nhiều “Âm sai dương thác”, Tôi sẽ không thể cùng anh cùng nhau già đi, ở anh – nơi không nhìn thấy được – chúng ta không còn câu chuyện nữa rồi.

Tạm biệt anh! Chàng trai của tôi.

Thế giới nợ tôi một người, là thế giới nợ không phải anh!

Trích: Nhụy Hy
Sad!…
© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容