Lớn lên – Bé lại!

Lớn Lên – Bé Lại

“Có những tâm tư không ai hiểu được ngoài bản thân tôi. Tội cho nó thật, cố tỏ ra mạnh mẽ một thời gian dài để rồi lúc yếu đuối thật sự lại chẳng có ai thấu được.”

Đi một đoạn đường dài, cố ngoảnh mặt lại để xem những sự vui buồn diễn ra ở quá khứ. Xem thực tế bản thân mình đã trải qua những chuyện như thế nào? Nếu nó vui có thể tìm được một nụ cười khích lệ bản thân, còn buồn thì lấy nó làm một cái cớ để rơi nước mắt.

Dạo này lớn rồi. Hơn trước thôi chứ vẫn chưa đủ mạnh mẽ để một lưng chống trời. Nhưng cũng vì đã lớn hơn xưa nên dường như cũng không còn trông chờ vào hoàng tử gì cả, sống thật hơn và bước khỏi cái vỏ bọc chậ̣t hẹp của gia đình, cũng không hay khóc vì những việc nhỏ nhặt như trước, không làm một lọ lem hiền lành để người khác phải bắt nạt, và cũng từ đó kiệm lời đi hẳn.

Đột nhiên thấy mình bị lạc lõng giữa một thế giới toàn những con người cúi đầu cắm mặt mà tìm cách nuôi sống bản thân. Lười giải thích đi, ai nghĩ gì thì kệ họ, cứ dặn với lòng: “mình không như họ nói là được, không sao cả”. Để rồi đến lúc họ nhận ra chỉ cười cho qua rồi bảo “sao không nói sớm?”.

Lúc nhỏ thấy mấy người trưởng thành thật đáng ngưỡng mộ. Tự lập, tự làm lụng để có tiền tiêu thoải mái không phải chìa tay xin bố mẹ để mua quà vặt, sắm những gì mình muốn, ăn những gì mình thích, theo cách của “một người có tiền”. Người lớn có thể bênh vực bọn trẻ, tự lập,… họ thật giống siêu nhân. Nhưng giờ thì cảm nhận được rồi, thấy được, rằng đời không như là mơ. 

Thật kì lạ, con người ta luôn nhìn thấy và hâm mộ hạnh phúc của người khác. Nhưng đến một lúc nào đó bất chợt quay đầu, lại phát hiện thì ra mình cũng đang được người khác ngưỡng mộ. Thật ra, mỗi người đều có hạnh phúc của chính mình. Chỉ có điều, hạnh phúc của bản thân thường nằm trong mắt người khác.

Lúc bé, cứ ước mình lớn thật nhanh, để được làm những gì mình thích, được đến những nơi mình muốn, để thoát khỏi sự kìm cặp của mẹ cha. Bây giờ, đột nhiên tôi muốn quay về thời trước kia lúc tôi còn là một con lọ lem ngơ ngác giữa dòng đời, để có gia đình chở che. Muốn quay lại cái thời còn là một đứa trẻ con, muốn cười thì cười, muốn khóc thì khóc, tự do tự tại biết chừng nào?Muốn bé lại để được cha cõng trên lưng, được mẹ xoa lưng ru ngủ, để nũng nịu với chị với anh, sớm tối cùng nhau quây quần trong ngôi nhà nhỏ.

Cảm thấy hối hận thật nhỉ? Khi cái thời trẻ thơ ấy đi qua quá vội trong khi tôi cứ mãi trông ngóng về tương lai của mình. Thật đáng cười mày quá bản thân ạ!

Sống, không phải là chỉ biết quay đầu lại quá khứ, hay cứ mãi ao ước cho một tương lại tốt đẹp. Mà quan trọng là hiện tại. Bạn tuy sống cho tương lai, nhưng hiện tại quyết định những gì diễn ra sắp tới màu gì. Đừng để hối hận khi quá muộn, thời gian không phải là một kẻ có thể hối lộ.”

Trích: Tự sự thanh xuân
© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容