Có tiểu thuyết ngôn tình nào khiến bạn khóc không? ( Phần 3/17)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Chương 2

Ta không đi, ta cũng không biết đến tột cùng bản thân mình vì cái gì mà lại không đi.

Có thể là bởi vì ngày đó ta hỏi đến nhị thiếu gia làm phu nhân rơi nước mắt.

Sau đó, toàn bộ mọi người đều đi hết, không chỉ có là hạ nhân, còn có gia quyến cũng đều trở về quê quán cậy nhờ thân thích, phu nhân cũng mang theo các vị tiểu thư rời đi, trước khi đi còn nói muốn ta trông nom tiểu viện này, có lẽ thời gian sau nhị thiếu gia sẽ trở về.

Chỉ có điều đại thiếu gia lại không đi.

Hắn nói lão gia đã giữ lại Dương gia, không thể để Dương gia sụp đổ như vậy được, hắn nói với phu nhân của mình bảo nàng ấy về nhà mẹ đẻ trước, đến lúc mọi chuyện yên ổn liền đón nàng ấy trở về

Cá nhân ta cảm thấy lời này chỉ thuần túy muốn thiếu phu nhân yên lòng.

Hạ nhân trong viện chỉ còn lại ba người, ta, phùng bà, còn có gia phó – một người trong viện đại thiếu gia, ngay cả đại thiếu phu nhân cũng đi rồi.

Gia phó kia tên là Nguyên Sinh, có khi đang làm việc hắn hỏi ta vì sao mà ở lại, ta không đáp, hỏi lại hắn vì sao. Hắn nói đại thiếu gia có ân đối với hắn, hắn không thể vong ân phụ nghĩa, sau đó hắn hỏi ta, có phải vì nhị thiếu gia có ân  đối với ta hay không, cho nên ta mới lưu lại

Lúc ấy ta cười ha hả.

Đừng nói có ân, nhị thiếu gia không có thù với ta đã là tốt lắm rồi. Nhưng ta không nói như vậy, nói xong còn phải cố sức giải thích. Ta liền nói đúng rồi, nhị thiếu gia đối với ta có đại ân đại đức, ta cũng không thể vong ân phụ nghĩa.

Nguyên Sinh nghe ta nói như vậy kéo ta đến một bên, nhỏ giọng nói

“Ngươi cũng là người trung thành, nhị thiếu gia giao cho ngươi chiếu cố.” Ta sửng sốt, trong lòng cảm thấy lời này không phải tùy tiện nói chơi, hỏi hắn: “Làm sao vậy?”

Nguyên Sinh sắc mặt không tốt lắm nói với ta: “Không phải thương đội đã xảy ra chuyện sao, ta nghe nói không chỉ  là chậm trễ hoàng thương mà còn gặp phải kẻ thù.

Ta hỏi hắn: “Kẻ thù gì.”

“Ai biết được.” Nguyên Sinh nói “Trong việc làm ăn thiếu gì kẻ thù, thấy Dương gia thất thế, trên đường trở về phái người đi cướp. Lão gia cũng không có cơ hội chịu thẩm, liền trực tiếp đi, haiz..

Không chỉ thở dài, ta còn hỏi hắn, “Vậy nhị thiếu gia của chúng ta đâu?

Nguyên Sinh nói: “Nhị thiếu gia chạy thoát – giữ được một mạng.

“Rốt cuộc làm sao vậy.”

Nguyên Sinh nói: “Nghe nói, hình như đã bị tàn phế.” Cả ngày ta đều mơ mơ màng màng.

Nguyên Sinh nói nhị thiếu gia bị thương rất nặng, không thể tự đi lại. Hiện hắn đã khá hơn một chút và đang quay trở lại Hàng Châu. Tôi suy  nghĩ trong đầu liệu hắn bị thương nặng đến đâu. Tài phế? Què?

Ngay lúc đó căn bản ta không có lo lắng cái gì, ta chỉ nghĩ nếu chân bị thương thì nằm trên giường dưỡng thương vài tháng, với tính cách của nhị thiếu gia thì không biết ai chịu được.

Cho nên ta còn nóng lòng chờ đợi nhị thiếu gia có thể sớm dưỡng thương bình phục.

Hóa ra là ta đã quá ngây thơ.  Vào ngày nhị thiếu gia trở về đó, ta ra mở cửa. Nói thật, căn bản ta không nhận ra hắn.

Có một chiếc xe bò dừng lại trước cửa, người đánh xe chính là một cụ ông, nhìn han 50 tuổi, mặc quần áo rách tung toé. Ta tưởng người tới xin cơm, liền nói: “Lão gia à, ông đi nơi khác đi, chúng ta không có gì ăn đâu.”

Cụ ông xua xua tay, chỉ về phía sau nói: “Ta đưa người này tới, đưa cho ta hai lượng bạc.

Ta nhìn ra phía sau lão, xe bò toàn rơm rạ, loáng thoáng giống như có bóng dáng xiêm y. Ta đi qua nói: “Cái này là gì, ai kêu ông tới.” Ta còn tưởng rằng ông lão là bán gì đó, vừa muốn tống cổ ông ta đi, kết quả liền thấy người nằm trên xe.

Ước chừng tôi phải nhìn đến nửa nén hương mới do do dự dự mà mở miệng:

…. Nhị nhị nhị….Nhị thiếu gia?”

Ta không biết có phải nhị thiếu gia đã tỉnh hay chưa, dù sao đôi mắt hắn vẫn mở to, nhưng lại không nhúc nhích, chớp cũng không chớp, nhìn đặc biệt ghê người. Hắn tóc tai tán loạn, trên mặt gầy đến độ thoát tướng, trên người phủ một tầng rơm thật dày.

Ta thấy hắn không để ý đến ta do dự mà muốn đi dìu hắn, kết quả cụ ông kia lên ta một câu “Tiểu nha đầu chậm đã thôi! Chết người bây giờ.”

Ta tức khắc liền không vui, một người đang sống sờ sờ, sao có thể chết được.

Chờ ta kéo hết rơm trên người nhị thiếu gia ra ta liền hiểu lời cụ ông nói.

Ta bình tâm lại sau đó đi vào trong viện kêu nguyên sinh giúp đỡ.

Nhị thiếu gia được nâng từ trên xe về phòng, dọc đường đi biểu tình cũng không động một chút, nếu không biết còn tưởng người giả.

Chủ yếu là nhờ vào nguyên sinh, ta chỉ ở bên cạnh hỗ trợ thêm, sau khi mang nhị thiếu gia vào phòng xong, nguyên sinh đi lấy bạc cho cụ ông.

Chờ tới buổi tối, đại thiếu gia đã trở lại, thấy nhị thiếu gia trong phòng, nước mắt lập tức chảy ra. Hắn bổ nhào vào gia mép giường nhị thiếu, kêu to: “Đệ đệ của ta, đệ …

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容