Có tiểu thuyết ngôn tình nào khiến bạn khóc không? ( Phần 2/17)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Cái tát kia nói nhẹ không nhẹ, nói nặng không nặng, ta rất muốn miêu tả nó, đó có thể là sự nương tay lớn nhất mà nhị thiếu gia dành cho nha hoàn tiểu hầu tử là ta.

Ta chỉ là tiểu hầu tử thức thời, sau khi bị tát xong ta lập tức quỳ xuống nhận sai.

Sau đó Dương nhị thiếu gia dùng giọng điệu lười biếng nói với hai cô nương kia: “Không sai biệt lắm được rồi.”

Việc này đã kết thúc như vậy.

Mãi cho đến hôm nay, ta vẫn không rõ rốt cuộc vì cái gì mà nhị thiếu gia lại tát ta.

Có thể là uy hiếp, có thể là trấn an, cũng có khả năng là nhị thiếu gia nhìn ta không vừa mắt, một hai phải làm như vậy.

Chỉ có điều, đó là lần đầu tiên nhị thiếu gia đụng tới ta.

Ta thường xuyên nghe thấy bọn nha hoàn thông phòng khua môi múa mép, nói nhị thiếu gia lợi hại cỡ nào, đặc biệt là vào thời điểm đó, nó chỉ đơn giản là tuyệt vời.  Đêm hôm sau khi bị tát, ta cũng không ngạc nhiên nghĩ, cái này thật hay.

Sau đó, có một ngày, phu nhân đại giá quang lâm kêu nhị thiếu gia đi ra ngoài nói chuyện cả một đêm.

Bọn nha hoàn đều xúm lại than khóc xuân thu. Ta tò mò nên đi qua và hỏi. Ngày thường các nàng sẽ không nhiều lời với ta, lúc này xem ra chuyện này rất thương tâm, liền khinh bỉ nói một lần toàn bộ mọi chuyện cho ta nghe.

Ta vừa nghe liền hiểu ngay.

Hóa ra phu nhân muốn cho nhị thiếu gia thành gia lập thất.

Khi đó đại thiếu gia đã thành thân ba năm và cũng đã có nhi tử, nhị thiếu gia bởi vì vẫn luôn chơi bời trác táng, cho nên cũng chưa xử lý cho tốt chuyện của mình. Mấy năm nay lão gia cũng dần dần đem việc làm ăn trong nhà giao cho đại thiếu gia làm, mọi chuyện đều làm không sai biệt lắm. Lúc này mới nhớ tới hôn nhân của nhị thiếu gia.

Nhị thiếu gia tuy rằng là một kẻ ăn chơi trác táng, ham chơi lại háo sắc, thanh danh chẳng mấy tốt đẹp. Nhưng Dương phủ thế lực rất lớn, bạc hoa không xong, cho nên người ta vẫn tới cửa cầu thân không ít.

Phu nhân hỏi ý kiến của nhị thiếu gia, nhị thiếu gia cũng không nói thêm cái gì, chỉ nói cho phu nhân hãy chọn cô nương xinh đẹp.

Phu nhân hận sắt không thành thép mà thở dài rời đi.

Sau đó, lão gia cùng phu nhân đã chọn cho nhị thiếu gia nữ nhi của một  thương gia buôn trà.

Thương gia buôn trà này cũng khó lường, cũng gọi là có chút tiếng tăm ở thành Hàng Châu. Tiểu nữ nhà họ năm nay vừa trong mười sáu tuổi, đang ở độ tuổi hoa nhường nguyệt thẹn.

Hai nhà an bài – hai người gặp mặt, ngày đó nhị thiếu gia còn dậy muộn, chẳng thèm chỉnh trang, liền cứ như vậy mơ màng hồ đồ mà đi.

Kết quả tiểu cô nương kia lập tức bị bộ dáng đó của nhị thiếu gia hấp dẫn, phụ mẫu đối phương còn có chút chần chờ, nhưng tưởng tượng đại nghiệp của Dương gia, cũng không để bụng liền đồng ý hôn sự này.

Vì thế phu nhân bắt đầu thanh giảm nha hoàn trong viện nhị thiếu gia.

Nửa tháng kia trong viện cả ngày có tiếng quỷ khóc sói gào, liên tiếp vài ngày ta ngủ không yên, mặt gầy đến nỗi càng nhìn càng giống con khỉ.

Chỉ có điều, ít nhiều vì gương mặt khỉ này của ta mà khi phu nhân thanh lọc nội viện căn bản không nhìn đến ta, ta an an ổn ổn mà ở lại viện của nhị thiếu gia.

Trừ ta ra, trong viện của nhị thiếu gia chỉ còn lão bộc hơn 50 tuổi, trong viện ngay cả một con chuột cái cũng không có. Sai vặt hộ viện, quản gia, tất cả đều là nam nhân.

Nhị thiếu gia đối với chuyện này thập phần bất mãn.

Phải biết rằng, nhị thiếu gia của chúng ta tính tình là rất lớn, có nữ nhân dỗ dành còn đã, khi không có nữ quả thực chính là một con chó hoang tuột dây cương – không, ta muốn nói là con ngựa hoang chứ không phải chó.

Lão nô già kia bị lãng tai, vì thế chỉ còn lại ta bị nhị thiếu gia cả ngày tra tấn.

Ta ở trong viện của nhị thiếu hơn hai năm, còn không tiếp xúc nhị thiếu gia nhiều bằng hai tháng vừa qua. Ngay cả khi chơi với lũ chim trong sân viện hắn cũng sẽ đá ta hai cái.

Ta dám phản kháng sao, đương nhiên không dám.

Vì thế ta suốt ngày bị nhị thiếu gia trút giận, trong lòng tôi chỉ mong nhanh đến tết.

Vì sao mong đến tết, bởi vì hôn sự của nhị thiếu gia sẽ được cử hành vào cuối năm. Qua năm nay, viện này sẽ có nữ chủ nhân, nhị thiếu gia cũng sẽ không đá ta nữa.

Đúng lúc ta đang đếm từng ngày thì nhị thiếu gia đã xảy ra chuyện.

Nghiêm túc mà nói, không phải nhị thiếu gia xảy ra chuyện mà là Dương gia đã xảy ra chuyện.

Lần đó lão gia vì một vụ làm ăn mà đến Giang Tô, vừa vặn nhị thiếu gia ở nhà không nhịn được, muốn trốn đi nhà thổ thì bị bắt trở lại, lão gia dưới cơn tức giận đã kéo nhị thiếu gia đi.

Chính là vừa đi liền xảy ra chuyện.

Cụ thể đã xảy ra cái gì, ta chỉ là một tiểu nha hoàn nên không có khả năng biết được, ngày đó ta đang giặt đồ liền nghe ngoại viện rầm rầm mà kêu la. Ta cảm thấy kỳ quái, liền thấy một toán quan binh vọt vào, lục lọi tới lui trong phòng, bọn họ hành động thô lỗ, rất nhiều bảo bối của nhị thiếu gia đều bị phá nát.

Sau buổi tối ngày hôm đó, quan binh đi rồi, ta nghe thấy nội quyến trong phủ ôm nhau khóc.

Tiếng khóc thê thảm vô cùng, giằng co một đêm.

Ta không biết rốt cuộc đã xảy ra cái gì, ta chỉ biết bắt đầu từ ngày đó, Dương phủ không còn nữa.

Tòa nhà lớn bị phong lên, một đống người chúng ta đều đến tiểu viện mà lúc trước lão gia mua. Phu nhân triệu tập gia nô, mỗi người nhận một ít tiền, muốn chúng ta rời đi.

Ta thấy thứ phu nhân của chúng ta đang mặc chính là xiêm y bần dân, chỉ có điều phu nhân thì vẫn là phu nhân, mặc cái gì cũng vẫn xinh đẹp.

Lúc nhận tiền, ta ma xui quỷ khiến hỏi một câu

“Phu nhân, nhị thiếu gia nhà chúng ta đâu?”

Phu nhân vừa nghe ta nói, hai mắt phiếm hồng, che miệng khóc lên tiếng.

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容