Bạn thân! (1/3)

BẠN THÂN.

Ngu ngốc! Biết rõ mình đối với người ta chỉ là một trong vô vàn thế mà còn coi người ta là duy nhất của mình.”

Tuổi trẻ, tôi đã từng mắng mình như vậy.

Tôi đặt hình nền điện thoại là ảnh chụp chung với cô bạn thân, cả hai đang tựa đầu vào nhau mỉm cười hạnh phúc. Cô gái có mái tóc ngắn hơn đấy là người tôi coi là duy nhất! Một người bị đánh giá là có vẻ ngoài lạnh lùng như tôi vậy mà mỗi khi nhìn tấm ảnh này lại bất giác cười, người ta sẽ giật mình vì ánh mắt của tôi hóa ra có thể dịu dàng đến thế.

Và đời nhiều lắm chữ ngờ, sẽ chẳng ai nghĩ được rằng có một thời gian chúng tôi chẳng nói với nhau câu nào.

Năm tháng ấy tôi và cô bạn thân của mình từng tin rằng khoảng thời gian hai đứa ở bên nhau đã đủ lâu để đây là tình bạn vĩnh cửu.

Ngây ngô nhỉ? Tình bạn như hạt giống, chăm sóc đủ đầy hạt sẽ nảy mầm ra hoa. Ngược lại, kể cả khi đã thành cây thì thiếu sự quan tâm chắc nó cũng có thể chẳng kết trái. Sẽ có ngày những mầm bệnh nghi ngờ không được giải quyết ăn đứt cái rễ lòng tin, cây chết vì mưa dầm hay nắng cháy đây?

Thời gian làm tình bạn trở nên vĩnh cửu và cũng chính thời gian phá tan mộng đẹp, cãi vã, xích mích, hiểu lầm,…tất cả ập đến và chúng tôi xa nhau!

Lúc này tôi nhận ra cô ấy đối với tôi là duy nhất, không còn một ai biết rõ về tôi hơn cô ấy, dường như mọi bí mật của tôi đều là để cô ấy nghe. Còn cô ấy, không có tôi nhưng xung quanh đâu thiếu tiếng cười nói, phải chăng còn nhiều lắm bí mật của người khác cũng dành cho cô nghe? Lúc ấy còn quá trẻ, tôi vốn không nghĩ mình đúng, chỉ là tôi cũng không rõ mình sai ở đâu. Chuyện này khiến tôi đến cả tháng trời mất ngủ, tôi thao thức nghĩ mãi và rồi mảng gối đậm màu hơn, trong bóng tối tôi cố kìm nén những tiếng nghẹn ngào.

Việc thiếu vắng đi cô ấy trong cuộc sống của mình làm tôi rất lạ lẫm. Thói quen là một thứ đáng sợ như vậy đấy. Chẳng biết từ lúc nào tôi đâm ra sợ bắt đầu một mối quan hệ mới, thậm chí là việc duy trì những mối quan hệ cũ, tôi sợ sẽ làm hỏng tình bạn trước đó mà cũng sợ khi thành quen người đó lại rời đi, thực khó khăn! Tôi cứ liên tục thu mình, thu mình, tự tay xây nên bức tường vô hình mà không hề hay nhận ra. Dần dà xung quanh không còn vẻ hào nhoáng, sôi nổi, không còn ai cả ngoài tôi và nỗi cô đơn.

Cũng từ những năm tháng 17 tuổi, khi cấp 3 của ai đó thật tươi đẹp, trái lại tôi- nói như Tô Hoài thì tôi như chú rùa lầm lũi ở góc nhà, một mình đi học, một mình ngồi ở bàn đầu, một mình tan học. Những lúc các bạn đồng trang lứa vui vẻ bày trò với nhau, tôi lặng lẽ ở một góc đọc sách, vẽ tranh hoặc làm gì đấy. Tôi dễ dàng nhìn thấy nhiều mối quan hệ lợi dụng nhau và cả những tình bạn chân thành giữa họ. Thật khó hiểu, họ có thể chấp nhận những mối quan hệ như vậy mà tôi thì không? Chẳng phải tôi đã từng chăng âu lo chơi đùa cùng mọi người đấy thôi, vậy mà tôi lại có lúc đơn độc như thế. Chuyện đời đúng là biến số, chúng ta chẳng ai nói trước được mình rồi sẽ ra sao.

Trích: Những ngày vỡ đôi
(Tác giả: Xanh Lam)
© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容