Rốt cuộc thì giác quan thứ sáu của phụ nữ đáng sợ đến mức nào? (phần 3/6)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Rốt cuộc thì giác quan thứ sáu của phụ nữ đáng sợ đến mức nào? (phần 3/6)

[kivvvvv] (15875 lượt thích)

Giác quan thứ sáu của tôi đã cứu tôi một mạng.

Tôi nhớ đó là kỳ nghỉ hè của năm đi đại học, bởi vì lúc đó không còn bị hạn chế thời gian nữa cho nên tôi thường xuyên đi ra ngoài chơi với bạn bè đến tận hơn chín giờ tối mới về nhà. Tôi vẫn còn nhớ hôm đó tôi mặc một chiếc áo cúp ngực trễ vai và quần dài. Đó lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi mặc như vậy đấy. Tôi nhớ là hôm đó tôi rất vui, tôi đã cùng bạn bè đi mua một số đồ dùng cần thiết để chuẩn bị nhập học, ví dụ như là vali này, tôi còn đăng bài lên vòng bạn bè nữa cơ. Nếu như không phải là nhờ vào giác quan thứ sáu của mình thì có khả năng bài đăng đó sẽ là bài đăng cuối cùng của tôi trên vòng bạn bè đấy.

Sau khi tạm biệt với các bạn thì tôi đi về nhà một mình, lúc đó là khoảng tầm 10 giờ, rất nhiều quán xá trên đường đã đóng cửa rồi, tôi đi qua một giáo đường, xung quanh đều tối đen như mực hết. Đi đến đây, tôi vẫn đi như bình thường, dù sao thì cũng đi qua đi lại được mười mấy năm rồi mà. Đi đến một góc cua, có đèn, cửa hàng hoa quả vẫn chưa đóng cửa, cả đường phố cũng chỉ còn cửa hàng hoa quả đó là sáng đèn nữa thôi. Nếu là như vậy thì đáng lẽ ra tôi nên cảm thấy yên tâm mới phải, nhưng không, tôi bỗng nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh bất thường, cả người bỗng cảm thấy sởn gai ốc sợ hãi mà không biết lý do là gì cả. Không biết mọi người đã từng trải qua cảm giác đó chưa, tức là bỗng nhiên cảm thấy bồn chồn, bất an mà không biết vì lý do gì cả. Tôi nhìn xuống điện thoại của mình, chỉ còn 1% pin nữa thôi. Tôi quyết định rảo bước nhanh hơn, đúng lúc đó tôi nhìn thấy đằng sau lưng mình có một bóng ngời, tôi quay đầu lại để nhìn thì thấy ộng ông chú đi xe máy bám theo sau tôi, còn nở nụ cười rất ư là biến thái với tôi nữa. Lúc đó, cả người tôi có chút đờ đẫn rồi, tôi vô cùng sợ hãi. Tôi nhìn thấy ở phía trước có một anh trai bán hoa, thế là tôi liền đi đến trước quầy hoa của anh ấy, vội vã dùng chiếc điện thoại chỉ còn 1% pin của mình để gọi điện cho người nhà đến đón. Khi gọi điện thoại xong, tôi đứng ở bên cạnh quầy hoa để chờ, điện thoại rất nhanh chóng bị sập nguồn vì hết pin. Lúc đó, tôi lại nhìn hai bên đường, phát hiện ra ông chú biến thái vừa nãy vẫn đang ở bên kia đường như thể đang chờ tôi vậy, anh trai bán hoa nhìn tôi, tôi cũng nhìn lại anh ấy. Tôi cảm thấy anh trai bán hoa này dường như đã nhìn ra được là tôi đang bị theo dõi hoặc là đang gặp nguy hiểm gì đó, nhưng anh áy chỉ cười một cái rồi lại cúi đầu tiếp tục làm việc của mình.

Lúc chờ đợi ấy, mỗi một giây trôi qua tôi đều vô cùng bất an và lo lắng. Tôi rất sợ một điều là nếu như anh trai bán hoa đó mà dọn quầy thì chỗ đó sẽ chỉ còn lại duy nhất một mình tôi thôi. Và tôi cũng rất sợ ông chú biến thái kia sẽ trực tiếp đi qua đây để bắt cóc tôi đi nữa. Nhưng mà lúc đó ngoài việc đứng yên tại chỗ để chờ đợi thì tôi không còn cách nào khác nữa rồi. Không biết là thời gian đã qua bao lâu rồi, ông chú biến thái ấy cũng chịu rời đi. Tôi nhìn thấy ông ấy rời đi xong thì thực ra tôi cũng muốn tiếp tục tự mình đi bộ về nhà, để có thể gặp luôn người nhà trên đường chẳng hạn. Nhưng mà lúc đó nội tâm của tôi lại nhắc đi nhắc lại với tôi là mình không được đi, tuyệt đối không được đi.

Đợi tầm khoảng mười phút thì anh trai của tôi cũng xuất hiện, sau khi anh ấy hỏi nguyên nhân sự việc xong thì chúng tôi đi về nhà. Khi đi được tầm khoảng 50 mét, tôi nhìn thấy ông chú biến thái đang đứng chờ ở đằng sau một chiếc xe ở bên kia đường. Quầy hoa của anh trai kia cũng đang rục rịch đóng cửa. Đường về nhà tối mịt, không có ai ở trên đường cả, chỉ có tôi và anh trai tôi mà thôi.

Thử nghĩ một chút mà xem, nếu như tôi không nhận được lời nhắc nhở của giác quan thứ sáu, nếu như tôi không phát hiện ra có người đang theo dõi mình từ sớm thì có lẽ tôi đã bị bắt cóc tại một địa điểm nào đó rồi, thậm chí có thể mất mạng luôn ấy chứ. Và giả dụ như khi tôi đứng ở bên cạnh quầy hoa, tôi nhìn thấy ông chú biến thái kia rời đi rồi mà tôi lựa chọn tiếp tục tự mình đi về nhà, vậy thì khi đi trên quãng đường 50 mét này, tôi vẫn hoàn toàn có thể bị bắt cóc tiếp.

Từ đó trở đi, tôi không bao giờ tự đi về nhà một mình khi trời đã khuya nữa.

Nhân đây tôi cũng muốn nhắc nhở các bạn nữ rằng, con gái ở bên ngoài đi học, đi làm, có rất nhiều lúc là ở một mình, những lúc như vậy bạn chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi. Khi bạn không đủ sức để chống cự lại nó thì bạn chỉ có thể cố gắng hết sức tìm cách né tránh và bảo toàn mạng sống của mình mà thôi.

Mời các bạn đón xem phần sau ở blog 

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容