Có Câu Chuyện Nào Rất Ngắn Nhưng Nghe Xong Thấy Sợ? ( Phần 5/6 )

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Cô ta cau mày, nói: “Giờ không phải lúc để nói mấy chuyện này, anh đi theo tôi trước.”

Tôi cũng biết bây giờ chuyện nằm ngoài nhận thức của tôi, tôi chỉ có thể gật đầu rồi theo người phụ nữ ra ngoài.

Cô ta không ra ngoài thôn mà đi tới đền thờ ở trung tâm thôn.

Bước chân rất nhanh, tôi phải chạy bước nhỏ mới có thể theo kịp, cô ta cũng không có ý đợi tôi.

Đến trước đền thờ, tôi phát hiện trong đền có rất nhiều người, mặc quần áo khác nhau.

Những người này đều có một đặc diểm, họ cúi đầu, sắc mặt tím đen, hốc mắt trũng sâu, quầng thâm rất nặng.

Giống với cả nhà chú Thân.

Không đợi tôi hỏi, người phụ nữ bỗng lấy ra một nhánh liễu, quay đầu đánh tôi một cái.

“Cô điên à!” Tôi muốn đánh trả nhưng người phụ nữ có kỹ năng rất tốt, lại đánh tôi hai cái.

“Không muốn chết thì anh đừng cử động, ngẩng đầu lên nhìn đi!”

Cô ta nói xong, tôi ngẩng đầu nhìn đền thờ, bên trong làm gì có ai, chỉ có một hàng bài vị đã đóng mạng nhện.

Nhân lúc này, người phụ nữ lại tát tôi ba cái rồi mới dừng lại, dường như tôi loáng thoáng nhìn thấy một luồng khí đen từ người tôi bay ra.

Tôi cúi đầu nhìn, cả người lập tức cứng đờ. Trên vai tôi còn có tay chân, không biết từ khi nào mà quấn rất nhiều tóc, trên da còn có rất nhiều dấu tay màu đen.

Người phụ nữ lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng: “Ba hồn mất hai hồn, bảy phách mất sáu phách, tôi đến muộn chút nữa là anh đợi mà chết đi.”

Tôi nghe xong thì toát cả mồ hôi lạnh, trước đây không tin trên đời có ma, nhưng ba người nhà chú Thân là sao? Những bóng người vừa rồi trong đền thờ là sao?

Mặc dù không thể hoàn toàn tin tưởng vào lời của người phụ nữ nói, nhưng tôi cũng tin hơn phân nửa. Tôi như nắm được cọng rơm cứu mạng, vội hỏi: “Vậy tôi phải làm gì bây giờ, tại sao họ lại nhìn trúng tôi?”

Người phụ nữ nói một câu rất không có trách nhiệm: “Không biết, giờ anh ở đây trước, tôi còn có việc.”

Tôi nghe thế thì hoảng, hỏi cô ta nếu nhà chú Thân đến tìm tôi thì phải làm thế nào, bố tôi đi đâu rồi?

Lúc tôi hỏi thì người phụ nữ đã đi rất xa rồi, nói với tôi đợi đến sáng là được, sau đó đến tìm Lý Nhị ở tiệm quan tài thôn bên cạnh nhờ giúp đỡ.

Nằm trong đền thờ, chẳng dễ gì trời mới sáng, tôi phi về nhà như ngựa không dừng vó.

Vừa vào cửa thì thấy bố khí thế hùng hổ đứng ở cửa, hỏi tôi sao đi kéo quan tài cả đêm không về, chạy đi đâu.

Thấy bố không sao, cuối cùng tôi thở phào một hơi, giải thích mọi chuyện xảy ra tối qua.

Bố nghe xong thì cầm gậy đánh tôi, tức giận trừng mắt nói: “Ăn nói vớ vẩn, thi thể của chú Thân với Tiểu Thúy còn để trong sân kia kìa, sao có thể đứng dậy mà chạy ra ngoài được!”

Chương 4 Rắn lớn

Trải qua chuyện tối qua, tôi biết đêm qua mình gặp ma rồi nên cũng không biện minh, nói với bố qua bên cạnh xem thử rồi ra ngoài.

Sau khi chú Thân mất, vợ chú ấy không ra khỏi cửa, lạnh lẽo buồn thương. Trong sân, thi thể của Tiểu Thúy nằm ngang trên tấm vải liệm nhưng lại không thấy chú Thân.

Tôi vào nhà gọi vợ chú Thân, hỏi thi thể chú Thân đâu rồi.

Nói thật, giờ tôi thấy bụng của vợ chú Thân mà tôi còn run, tôi để ý đến bụng của thím ấy, rất bình thường, cũng không có dấu hiệu mang thai.

Vợ chú Thân cũng ngờ vực, bảo thi thể đặt ở bên cạnh thi thể của Tiểu Thúy, sao chỉ một đêm mà biến mất được.

Tôi nghe xong, quay đầu nhìn cái nồi lớn trong sân, bên trên nổi một lớp đầu trắng, bên cạnh nồi còn để một cái muôi.

Trong lòng tôi lập tức xuất hiện một dự cảm không lành, lẽ nào thi thể chú Thân đã bị họ nấu lên vào tối qua?

Vợ chú Thân đột nhiên hỏi: “Ủa, cái nồi này ở đâu ra thế?”

Thấy tình hình này, tôi càng chắc chắn tối qua vợ chú Thân bị ma nhập.

Tôi đi đến bên cạnh nồi, nhịn cơn buồn nôn xuống, cầm muôi lên múc canh thịt người trong nồi.

Vừa cho muôi vào thì trong nồi bốc lên mùi hương, một cái đầu heo từ đáy nồi nổi lên. Tôi lại vớt tiếp, còn có cả xương heo.

“Phù!” Tôi thở hắt ra, xem tra thịt người trong nồi tối qua cũng là ảo giác xuất hiện sau khi bị che mắt.

Lúc tôi chuẩn bị xoay người, vô tình liếc thấy bên dưới bếp lò còn một mảnh quần áo màu xanh lam chưa cháy hết.

Lúc chú Thân chết đã mặc bộ đồ này.

“Lẽ nào là…”

Tròng mắt tôi co lại, nằm bò xuống đất nhìn vào dưới bếp lò.

Đầu chú Thân kẹt trong hốc bếp lò, đôi mắt vô hồn nhìn chòng chọc vào tôi, cơ thể méo mó như ống nước. 

“Ọe.” Tôi không nhịn được, ngồi xổm bên bếp lò nôn ra.

Một người lớn mà lại bị nhét vào trong bếp lò nhỏ xíu, rốt cuộc là ai làm chuyện này?

“Tạo nghiệp, là chuyện xấu tên khốn nào làm, người chết mà cũng không tha, mất hết tính người mà.” Vợ chú Thân nhìn thấy, không chịu nổi cú sốc, vừa la vừa khóc trong sân như hóa điên hóa dại.

Còn tiếp, mời bạn đón xem phần sau ở blog của mình!!

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容