[ Zhi Hu ] Có lẽ đi du lịch có thể nhìn thấy trạng thái nguyên thủy nhất của một người, và liệu người kia có khả năng xử lý và sắp xếp mọi thứ hay không.

[ Zhi Hu ] Có lẽ đi du lịch có thể nhìn thấy trạng thái nguyên thủy nhất của một người, và liệu người kia có khả năng xử lý và sắp xếp mọi thứ hay không.

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————-
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

Nguồn : https://www.zhihu.com/question/35502199/answer/2138257181?

——————————-

[1.323 like]

Có lẽ đi du lịch có thể nhìn thấy trạng thái nguyên thủy nhất của một người, và liệu người kia có khả năng xử lý và sắp xếp mọi thứ hay không.

 Khi tôi 25 tuổi, tôi muốn kết hôn, bạn tôi đã giới thiệu một đối tượng cho tôi và chúng tôi rất hợp nhau.

 Cuối cùng chúng tôi lại chia tay vì đi du lịch cùng nhau.

 Đây là lần đi chơi mệt mỏi nhất, uất ức nhất và không nói nên lời nhất mà tôi từng trải nghiệm.

 Đại khái ở bên dưới

 1. Lộ trình buổi đi chơi không hề được bàn bạc với tôi, cũng không cân nhắc xem tôi muốn chơi gì, tôi có chút không vui, nhưng nếu anh ấy sắp xếp rõ ràng thì tôi đi theo cũng tốt. Kết quả nhiệt độ ngoài trời hôm đó lên tới 36 ° C. Tôi cũng đã nói trước là mình đang đến ngày đèn đỏ. Vậy mà phương tiện đi lại của chúng tôi lại là hai chiếc xe đạp màu vàng. Hai người chúng tôi đạp xe thăm thú gần hết Nam Kinh. Khi đến từng danh lam thắng cảnh, anh ấy không mua vé (đa số không cần trả tiền trực tiếp mà cần phải thanh toán trực tuyến trước, chỉ có 2 điểm tham quan cần vé), anh ấy không biết mua vé tại chỗ, hỏi tôi phải làm sao, tôi lẩm bẩm không đi tìm người soát vé, không bàn bạc với tôi trước khi đi ra ngoài, không mua vé trước đó đi mà đến hỏi tôi làm gì.

 2. Khi tôi đến bảo tàng, tôi không biết khi nào nó sẽ mở cửa, trên đường đi, tôi hỏi anh ấy xem bây giờ nó đã mở cửa chưa, sau đó tôi bắt đầu lên trang web của bảo tàng để kiểm tra, tôi đã đăng ký mua vé trực tuyến. (miễn phí). Nhưng anh ấy thì vẫn vui vẻ nghịch điện thoại không hề giúp tôi mà chẳng hề áy náy.

 3. Tố chất kém: Khi đi mua vé rủ tôi nhảy vào xếp hàng cùng, khi nói chuyện thì bị bác bảo vệ nhìn chằm chằm làm tôi hơi xấu hổ.

 4. Khi không thể ra khỏi ga tàu điện ngầm. Anh ấy nói rằng tôi không cần phải lo lắng, cứ để việc này cho anh ấy xử lí, tôi nghe theo và để mặc anh ấy giải quyết. Kết quả anh ấy chạy loạn lên hỏi mọi người xung quanh nhưng lại không hỏi nhân viên ga tàu điện ngầm. Tôi không thể chịu đựng được nữa nên tự đi hỏi nhân viên ga tàu, nhân viên ga tàu nói phải trả thêm 2 tệ, lúc này anh ấy mới gọi tôi đến, tôi chỉ nhìn anh ấy mà không nói nên lời, tôi không muốn nói thêm bất cứ câu nào nữa.

 5. Những điều nhỏ nhặt khác.

 Ban đầu, tôi muốn giới thiệu anh ấy với bạn bè và người thân của tôi ở Nam Kinh, nhưng gọi điện đều không liên lạc được, kết quả tôi trở về nhà ngay trong ngày. Tôi không muốn ăn cơm mà mệt mỏi về nhà, tôi mất ngủ cả ngày lẫn đêm, da thì bị rám nắng, chân thì nổi đầy mụn nước.

 Tôi không muốn cãi vã, có cãi vã cũng không giải quyết được vấn đề mà chỉ chuốc họa vào thân, anh ấy 30 tuổi rồi chứ không phải 20 tuổi đầu. Tôi cảm thấy khó chấp nhận được cách xử lý mọi việc của anh ấy. Khi về tôi nói với bố mẹ tôi mọi chuyện, bà ngoại tôi nói rằng một mối quan hệ tốt đẹp phải đến từ sự hành xử của cả hai bên, phải bao dung với nhau và bảo tôi không được độc đoán như vậy, đàn ông sẽ không bao giờ cẩn thận và tỉ mỉ như phụ nữ.

 Thôi thì cho nhau thêm cơ hội nữa, lát sau tôi hẹn anh ấy đi ăn, tôi hỏi có phải anh ấy biết chuyến đi chơi vừa rồi tôi không vui vẻ hay không thì anh nói anh ấy biết, thậm chí anh ấy còn biết lý do khiến tôi không vui là vì phải mệt mỏi đạp xe đạp trong thời tiết nóng bức. Tôi hỏi tại sao anh ấy biết mà lại giả vờ không biết, phớt lờ cảm xúc của tôi trên cả quãng đường đi, chỉ biết chơi một mình. Tôi cũng nói rằng thật tệ khi phải xếp hàng, xếp hàng trên tàu điện ngầm như vậy làm chặn mất đường đi của những người xuống tàu. Anh ấy nói rằng lúc nào tôi cũng áp đặt người khác phải làm theo ý của mình, nói rằng tôi ngang ngược vô lý. Mọi người đều biết đó là vấn đề kiến thức cá nhân. Không ai lại bắt một cô gái đạp xe đạp trong ngày đèn đỏ của cô ấy để đi du lịch cả! Hiện tại tôi còn tức giận hơn cả khi tôi vừa trở về sau chuyến du lịch vừa rồid! Chúng tôi chia tay một tuần sau đó.

 Nhớ lại chuyện này, tôi thấy mình không muốn lấy chồng nữa, phải chịu đựng quá nhiều khiến tôi cảm thấy ngộp thở, anh ta 30 tuổi rồi mà còn không biết nhường nhịn tôi, không thể bao dung cho tôi, anh ta đúng là một người đàn ông nhỏ mọn. Ngay cả làm bạn bè cũng không được, tôi thật sự có chút mông lung nếu phải kết hôn với anh ta. May mà chúng tôi đã sớm đi du lịch với nhau để nhận ra mọi chuyện không giống như những gì mà hàng ngày chúng tôi vẫn hẹn hò với nhau sau mỗi khi tan sở.

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容