DƯỚI BẦU TRỜI NHUỘM SẮC HOA HỒNG (CHƯƠNG 1)

CHƯƠNG 1

Ngoài cửa sổ, một con chim đen đang hót không ngừng, nó khiến tôi thấy phiền, thực sự muốn bóp chết nó cho xong. Nó dang rộng đôi cánh rồi vỗ phành phạch mấy lần nhưng mãi không chịu bay đi, rõ ràng chỉ cần nó muốn, nó có thể bay đến bất cứ nơi nào. Tiếng hót chợt dừng lại, nó quay đầu sang nhìn tôi như đang cười đắc thắng.

Con chim tự phụ thối tha.

Tôi cầm gối đầu ném về phía cửa sổ, chiếc gối va vào tấm kính rồi nặng nề rơi xuống bệ cửa sau đó lăn xuống bên chồng sách, trông thật héo hon và chán nản.

Con chim đen không bị quấy rầy, nhưng nó đã không còn quan trọng nữa, bởi vì ánh mắt của tôi đã rơi vào cuốn sách có tên “Chân dung của Dorian Gray”, góc của nó hơi chệch so với năm cuốn sách bên dưới, là ấn bản “Tuyển tập lựa chọn của người đọc”, với tổng cộng 228 trang. Bên trái là một chồng 6 cuốn khác, mỗi cuốn 272 trang, trên cùng là ấn bản bìa mềm của Kiêu hãnh và Định kiến ​​do Dover Press xuất bản.

“Nora!”, mẹ tôi gọi lên từ cầu thang, “nếu trong vòng 10 giây mà còn không đi xuống mẹ sẽ cắt mạng đấy”. Trong vòng hai mươi phút vừa qua tôi đã thử thách sức chịu đựng của bà ấy.

“Bụng con vẫn còn đau.” – Tôi nói. Mẹ tôi không đáp lời, tôi nghĩ bà ấy đã từ bỏ ý nghĩ bắt tôi rời phòng để đi ra khỏi nhà rồi.

“Cho dù con có bị dịch hạch mẹ cũng không quan tâm đâu”, bà ấy dừng lại một chút, dường như đang nhắc nhở chính mình nhất định phải kiên trì, không được mềm lòng.

“Trong vòng 8 giây mà còn không xuống, con có thể hôn tạm biệt mạng internet của mình rồi đấy.”

Giọng mẹ tôi hơi khàn rồi, nhưng điều làm tôi bất ngờ là mẹ tôi lại thật sự làm theo lời khuyên “yêu thương một cách nghiêm khắc” của bác sĩ.

Tôi chỉ đành thỏa hiệp.

Ít nhất là thỏa hiệp với mẹ mình. Tôi quay đầu lại nhìn chồng sách, chúng trông giống như một bức tường vỡ, một tòa tháp đổ nát. Lúc này, Tiến sĩ Rivers xuất hiện trong tâm trí tôi, bảo tôi hãy tự kiểm điểm bản thân, bảo tôi hãy rời khỏi cuốn sách làm rối loạn sự chú ý của tôi, rồi quan sát thế giới xung quanh tôi an toàn và bình yên như thế nào thay vì đổ vỡ như tôi tưởng tượng. Tôi hít một hơi dài, trèo ra khỏi giường, nhặt cái gối trên sàn lên và đặt lại. Trên giường có tổng cộng bốn chiếc gối, tất cả đều là hình thoi đặt nghiêng ở đầu giường, dưới gối là những tấm chăn và mền cực kỳ phẳng phiu.

Cổ tôi hơi nóng lên, tôi gõ mỗi ngón tay sáu lần trước khi ra khỏi phòng. Nhưng trong đầu tôi vẫn tràn ngập hình ảnh của góc sách bị lệch đi so với năm quyển khác. Nó giống như bạn đã nghe một bài hát nhưng không thể nhớ tên, hoặc bạn đã xem một diễn viên trong một bộ phim khác, nhưng lại không thể nhớ ra đó là bộ phim nào. Ý nghĩ về góc sách ấy như mốc đen ăn mòn não, khiến tôi đau đầu, ngứa ngáy chân tay.

Tôi đứng ở đầu cầu thang, nhắm mắt và cố gắng thả lỏng đầu óc.

Đừng quay về phòng, đừng quay về phòng, không cần quay về phòng, đừng nghĩ ngợi lung tung.

Thế nhưng khi não tôi biết thành một tờ giấy trắng, nó lại làm tôi nghĩ về quyển sách kia, rồi lại nghĩ về “Chân dung của Dorian Gray”, chết tiệt. Tôi trở về phòng, đẩy cuốn sách về vị trí chỉnh tề, bắt đầu chán ghét chính mình.

Con chim đen kia vẫn đậu ở chỗ cũ, một lần nữa thu hút sự chú ý của tôi. Tôi cảm giác nó biết tôi sẽ quay lại. Vì vậy, tôi đập một nhát lên tấm kính rồi hét lên một tiếng “bang!”, con chim giật mình bay về phía trời cao. Tôi mỉm cười, vẫy tay về phía nó chào tạm biệt. Đây là một chiến thắng tuy nhỏ nhưng khiến tôi rất hài lòng.

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com
Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Group: Hội Tự Apply học bổng Trung Quốc

Group chia sẻ, hướng dẫn, hỗ trợ tự Apply học bổng Trung Quốc

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容