SỰ TRẢ THÙ CỦA NGƯỜI VỢ – ÁC MỘNG TRỞ VỀ (CHƯƠNG 2)

CHƯƠNG 2

Nhưng Tân Chí Viễn không chịu nói, Anh ta nhất quyết không nói ra tên cô ta, không chịu cho tôi biết cô ta là ai.

Trái tim tôi đau nhói, nhưng lại chợt bật cười. Ai nói ngoại tình thì không có tình yêu đích thực? Nhìn xem, đây không phải là tình yêu đích thực sao? Tân Chí Viễn không chịu nói, không phải là vì muốn bảo vệ cô ta sao?

Tôi là ai?

Có phải anh ta sợ tôi đi tìm cô ta, sợ tôi đánh cô ta, mắng cô ta, tạt axit vào mặt cô ta?

Anh ta đánh giá thấp tôi rồi.

“Ly hôn đi.” Tôi sờ lên bụng mình và nói, “Tân Chí Viễn, đợi anh xuất viện, chúng ta đi làm thủ tục”.

Tân Chí Viễn vội vàng thề thốt, nói rằng anh ta nhất thời hồ đồ, cầu xin tôi tha thứ, nói đứa bé trong bụng tôi không thể không có bố, van xin tôi nể mặt con mà tha thứ cho anh ta, nói anh ta và cô ta chỉ là chơi đùa, lần đầu tiên làm chuyện này không ngờ lại bị bắt.

Anh ta không nhắc đến đứa bé thì không sao, vừa nhắc đến, nỗi ấm ức và phẫn nộ tôi đang cố đè nén liền bùng nổ, che mờ đi toàn bộ lý trí.

“Tôi sẽ bỏ đứa trẻ này! Tôi không thể để nó sinh ra với một người cha khốn nạn như anh! Tân Chí Viễn, tôi nói cho anh biết, ly hôn! Nhất định phải ly hôn! Tôi sẽ không tha thứ cho anh! Không bao giờ!”

Tôi gào lên đầy phẫn nộ, cho đến khi y tá nghe thấy tiếng động, đuổi tôi ra khỏi phòng.

Tôi ngồi bên ngoài tòa nhà một lúc lâu sau đó mới mệt mỏi trở về nhà. Tôi không còn thấy đau nữa, bởi mọi cảm xúc và nhiệt độ đều bị đêm đông lạnh giá hút đi.

Khi về đến nhà, tôi bắt đầu xử lý chuyện tài sản.

Sau khi kết hôn chúng tôi đã mua nhà, nhưng tiền đặt cọc 10 tỷ rưỡi nhà tôi đã trả gần 10 tỷ, Tân Chí Viễn chỉ trả gần một phần mười. Giờ giá cọc tăng  lên 17 tỷ, chia cho anh ta một phần mười theo giá thị trường có lẽ anh ta cũng không có gì để nói.

Chiếc xe là của hồi môn của tôi, tất nhiên nó thuộc về tôi.

Nhìn vào số tiền tiết kiệm, chỉ còn chưa đầy một tỷ. Nhà Tân Chí Viễn thật sự là một cái hố lớn, hôm nay bà phải mổ, ngày mai em trai mở cửa hàng, hết lần này đến lần khác, không biết tôi đã phải bỏ bao nhiêu tiền vào rồi!

Tính xong từng món từng món một, tôi như bừng tỉnh ngộ: kết hôn với Tân Chí Viễn thực sự là quá lỗ!.

Lúc chúng tôi mới kết hôn, họ hàng tôi từng nói đùa Tân Chí Viễn đúng là kiếm được món lớn. Con gái một, nhà thành phố lại gả cho anh sinh viên đại học quê ở vùng sâu vùng xa, quả thật là Tân Chí Viễn được lời.

Nhưng lúc ấy não tôi như bị úng nước, chỉ nhìn thấy anh ta vừa thông minh vừa cầu tiến, tương lai đầy hứa hẹn, thấy anh ta đối xử với tôi dịu dàng săn sóc. Tôi nghĩ rằng chúng tôi là một cặp trời sinh, tình cảm bền chặt không gì chia cắt nổi.

Hiện thực như một cái tát khiến tôi tỉnh ngộ, khiến trái tim tôi đau đớn.

Tôi chưa kịp chợp mắt thì trời đã sáng. Hôm nay là cuối tuần, không phải đi làm, tôi ngồi thẫn thờ trước bàn, nhìn đống sách trải trước mặt, đầu đau đến mức không nghĩ thêm được gì nữa.

Không biết đã qua bao lâu, chuông cửa ở nhà đột nhiên vang lên. “Ding dong, ding dong …” từng tiếng như đòi mạng.

Đến kiểm tra đồng hồ nước sao? Tôi vội vàng sắp xếp quần áo, đầu tóc, xoa mặt lần nữa rồi bước ra mở cửa.

Ngay khi cánh cửa mở ra, nụ cười đã chuẩn bị sẵn của tôi liền cứng lại.

Không phải người kiểm tra đồng hồ nước, đứng ngoài cửa là Tân Chí Minh, em trai của Tân Chí Viễn.

còn tiếp…

Nếu bạn thấy bài viết hữu ích đừng quên dành tặng tác giả 1 like nhé ^^!

Bài viết đã được bảo vệ bản quyền bởi:

Content Protection by DMCA.com
Group: Chia sẻ tin tức Weibo24h

Group chia sẻ tin tức Wibo24h

Admin: Trần Ngọc Duy

Trang Facebook của admin

Group: Hội Tự Apply học bổng Trung Quốc

Group chia sẻ, hướng dẫn, hỗ trợ tự Apply học bổng Trung Quốc

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容