Bạn đã trả thù được những ai?(6/7)

Người dịch : Thu Thủy
Vui lòng không repost, ghi nguồn cũng không, cảm ơn các bạn
——————————
Website Weibo24h : https://weibo24h.com/

Fanpage Weibo24h : https://www.facebook.com/weibo24h/

——————————

Trong đêm tối, năm cô gái chạc chạc tuổi nhau chụm đầu vào vừa khóc lại vừa cười, rồi nằm ngang nằm dọc ngủ thẳng cẳng.

Những lời thổ lộ với đêm đen cũng dần dần lắng xuống.

Buổi sáng ngày hôm sau, bố tôi là chú của cô dâu cũng đến nhà dì cả. 

Có điều Lưu Bình lại không đến.

Tôi không thấy bà ta, hỏi bố:

– Sao dì không đến?

Xung quanh ồn ào náo nhiệt, bố tôi cũng vô cùng nhẹ nhàng ôn hòa:

– Dì Lưu của con còn phải đi làm, chốc nữa sẽ đến ăn cơn luôn.

Đúng là trời giúp tôi mà!

Tôi chìa tay bảo ông:

– Điện thoại con hết tiền, mất mạng mất rồi, bố nạp cho con 100 tệ đi.

Trước đây cũng từng như vậy, tôi hết tiền liền hỏi luôn bố, vì vậy ông chẳng nghi ngờ gì, đưa luôn điện thoại cho tôi:

– Con tự làm đi, bố không biết làm.

Tiền điện thoại của ông là đơn vị thanh toán, nhiều năm rồi, ông chưa từng phải tự mình nạp tiền điện thoại.

Tôi nhận lấy điện thoại, chậm chạp mở app chuyển tiền.

Ở một phòng khác, chị họ nhấc váy đi ra, gọi bố tôi:

– Chú, chú đến đây đi ạ, chúng ta cùng chụp vài tấm!

Bố tôi vui như mở hội, vội vàng đi đến, quên luôn cả chuyện điện thoại:

– Đây, đến ngay đây!

Tôi chui vào phòng vệ sinh, khóa trái cửa, mở wechat của bố, bắt đầu tìm với từ khóa Lưu.

Nhìn qua ghi chép nội dung trò chuyện chi chi chít của của bố tôi và Lưu Bình, tôi trói được một cái tên của đàn ông Lưu Lập Cường, có vẻ chính là tên của em trai bà ta.

Mở khung trò chuyện với hắn ta, bất ngờ hiện lên dòng tin nhắn “Em cảm ơn anh rể”, sau dòng đó chính là “Em thu hồi được vốn, nhất định sẽ trả lại anh.” 

Bố tôi gửi lại một cái biểu tượng like.

Ông không nghi ngờ gì cả!

Tôi vội vàng lấy điện thoại, chụp hai dòng này lại, gửi cho đàn nah học luật của tôi.

Đàn anh nhanh chóng trả lời:

– Hai câu này quả thực có thể chứng minh ông ta và bố em có quan hệ vay mượn, nhưng nếu như muốn thắng kiện còn phải chứng minh được số tiền cụ thể thời hạn trả tiền.

Tôi lướt lên trên nhưng không tìm thấy bất kỳ tin nhắn nào nhắc đến số tiền 20 vạn.

Chắc là bố tôi đã chuyển tiền qua thẻ ngân hàng, vì vậy lịch sử trò chuyện wechat mới không ghi chú lại, mà chỉ có hai dòng cụt ngủn không đầu không cuối đó.

Thế là tôi giả vờ dùng giọng điệu của bố, nhắn cho Lưu Lập Bình một câu:

– Chào cậu Lưu Lập Bình, 20 vạn tháng trước cậu mượn cuối năm trả tôi được không? Có việc gấp cần đến.

Bên ngoài nhà vệ sinh, tiếng nói cười huyên náo, hình như là chú rể đã đến đón dâu, mọi người đang thử thách anh ấy.

Bên này, không gian yên tĩnh đến mức tôi có thể nghe tiếng tim mình đập thình thịch, thình thịch.

Tiếng điện thoại báo có tin nhắn vang lên, là tin nhắn của Lưu Lập Cường!

– Anh rể, lúc này quả thực gấp quá, em không trở tay kịp, cuối năm chưa chắc trả được cho anh, để bao giờ làm ăn được em nhất định sẽ trả lại anh, được không?

Tôi tiếp tục gõ chữ: Lập Cường, cậu cho tôi một kỳ hạn cụ thể đi.

Dòng chữ hiển thị bên kia “đang nhập tin nhắn” đã nhấp nháy được vài phút.

Tiếng cười nói ngoài kia càng ngày càng rôm rả, tôi chợt nghe có người nhắc tên của tôi.

– Viên Viên! Phù dâu đâu rồi, mau tìm cô ấy.

Tôi nhìn chằm chằm khung chat, tim đâp càng nhanh, thưc sự cảm thấy mình như kiến đang ngồi ngồi trên đống lửa.

Tiếng họi càng ngày càng gần, cửa phòng vệ sinh đang có người vặn.

Tiếng bố tôi vang lên bên ngoài:

– Viên Viên, con có trong đó không?

Tiếng vửa dứt, điện thoại rung lên.

Lưu Lập Cường: Tháng tư năm sau đi anh rể, cho em chút thời gian thu xếp.

Tôi nhanh chóng trả lời lại: Được.

Chụp lại màn hình, tôi gửi sang máy mình, rồi lại gửi cho đàn anh, nhận được câu trả lời khẳng định tôi mới xóa lịch sử trò chuyện, mọi chuyện đã xong.

Còn tiếp, mời bạn đón xem phần sau ở blog của mình!!

© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容