Quên… có nghĩa là đã từng nhớ!

Quên… có nghĩa là đã từng nhớ…

Ba năm trước, anh quen em trong một buổi chiều đầy nắng và gió, khi những chiếc lá thu xào xạc rơi, từng chiếc nuối tiếc lìa cành. Ba năm sau em cũng bỏ rơi anh như vậy, nhẹ nhàng nhưng lại gieo rắc nỗi nhiều đau thương. Anh bất giác nhớ tới một câu nói trong cuốn truyện ngôn tình mà em thích:

– “Lá lìa cành là do gió cuốn đi, hay là vì cây không muốn giữ lá lại?”

Hôm nay là tròn ba năm em xa anh, anh cũng không nghĩ là thời gian lại trôi nhanh đến vậy. Đứng trước mộ em mà anh cứ ngỡ tất cả chỉ như mới hôm qua, em mặc một chiếc váy nâu đơn giản đứng trong nắng và cười. Cái nụ cười làm mỗi đêm anh đều giật mình tỉnh giấc, mồ hôi hòa lẫn với nước mắt. Mặn chát mà đắng như thứ cafe em thích uống hàng ngày.

Đôi khi anh cũng tự hỏi tại sao em lại thích uống thứ đắng ngòm đó, em chỉ khẽ cười mà trả lời:

– “Như là em đang uống cả cuộc đời này vậy anh!”

Ngày trước anh không hiểu, nhưng tới hiện tại khi bắt đầu học uống anh mới hiểu ra. Cà phê là một loại thực phẩm kì diệu. Cà rốt khi bỏ vào nước sôi dù cứng rắn thế nào cũng sẽ trở nên yếu đuối. Trứng thì mang vẻ ngoài mỏng manh nhưng khi vào nước sôi thì sẽ trở nên đặc lại. Còn cà phê thì khác. Nó không thay đổi bản thân mà thay đổi nước sôi.

Cà phê cũng giống như cuộc sống, ý anh nói là…vị đắng. Và tình yêu thương, sự lo lắng, quan tâm, chăm sóc của những người xung quanh sẽ là những viên đường cho cuộc sống. Nhỏ thôi! Nhưng nó có thể làm cho người thưởng thức cảm thấy thoải mái, nhẹ nhàng hơn.    

Cuộc đời này là vậy, đắng như cafe và đắng như chính em.

Ngày hôm nay anh không tới thăm em một mình như mọi lần, lần này anh dẫn “cô ấy” theo. Người con gái khiến anh thoát ra khỏi hai năm u ám sống mãi trong hình bóng của em. Từ khi em rời xa anh, anh như trở thành con người khác, hai năm đầy sự dằn vặt, đau đớn ấy, không có cách nào khiến anh thoát ra được, chính cô ấy đã kéo anh ra.

Ban đầu anh bội bạc với người ta vậy mà đến cuối cùng anh nhận ra rằng, nếu sống mà không có cô ấy anh cũng chỉ là một cái cây khô lá cho tới chết. Lúc đầu yêu cô ấy anh đã trách bản thân mình nhiều, trách vì yêu cô ấy là phản bội em, không xứng với tình cảm của em.

Anh cũng làm cô ấy khóc nhiều, khóc vì anh nhớ tới em mà bỏ qua cảm nghĩ của cô ấy. Nhưng hiện tại khi suy nghĩ một cách thấu đáo anh đã biết bản thân mình cần gì và muốn gì, lựa chọn của anh là cô ấy. Và anh yêu cô ấy, như cách anh từng yêu em, chỉ là anh trân trọng những gì mình đang có hơn là cố gắng theo đuổi một thứ mà anh chẳng bao giờ biết trước nó sẽ tuột khỏi tay anh khi nào.

Anh vẫn sẽ dành cho em một vị trí riêng nơi ngăn trái tim anh, chỉ riêng cho em, người con gái lương thiện của anh!

Thương em!

Sad!!!…
© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容