Cuối cùng cũng có thể buông tay! (1/3)

Cuối cùng cũng có thể buông tay được rồi!

Rau răm đất cứng dễ bứng khó trồng, dù thương cho lắm cũng chồng người ta”

An áp mặt vào cửa kính nghĩ miên man. Thực ra đời người có bao nhiêu lần 15 năm để phí hoài chứ? có phương thuốc nào giúp ta thoát khỏi niềm đơn phương sầu muộn trong từng ấy năm không?

Cảnh vật trôi qua vùn vụt. Hồi ức như một thước phim quay chậm ùa về tâm trí.

Những năm đầu cấp II An ghét cay ghét đắng Nhân, mọt sách và cụ non chính hiệu. An không vui gì những trò chọc phá nhằm tạo sự chú ý của Nhân, nhắm vào Thảo, cô bạn thân xinh xắn của An.

Kể cũng lạ, An và Thảo quá khác biệt để kết thân cùng nhau. An gai góc mạnh mẽ, Thảo mềm yếu nữ tính. An xù xì giản đơn, Thảo mượt mà rạng rỡ. An như thể hàng xương rồng bao quanh bảo vệ đóa hồng là Thảo vậy. Nhưng trong mắt An có lẽ Nhân chỉ là tên bạn trẻ nít, học đòi làm người lớn nếu như không có một sự việc làm An thay đổi hoàn toàn cách nghĩ về cậu bạn.

Một lần An bị xe máy tông ngay trước cổng trường, lúc đang đạp xe băng qua đường, Nhân ở đâu xuất hiện dìu an vào phòng y tế. Còn đón xe ôm vác xe an về tận nhà. Về sau ba mẹ An ấy cứ tấm tắc khen: cái thằng con nhà ai mặt mũi sáng sủa, lại lễ phép ngoan ngoãn. Còn nhỏ mà ra dáng chín chắn, hoàn thiện. An đã không còn gay gắt với Nhân nữa, vài lần An bệnh nghỉ học Nhân qua nhà lấy tập vỡ của An về cho Thảo. Nhờ các bạn khác chép bài giúp.

An dần nhận ra Nhân là một người chơi được, nếu không muốn nói là quá được. Vì đối với ai trong lớp Nhân cũng nhiệt thành và tốt bụng cả. Không hề theo kiểu muốn sang thì bắc cầu kiều, muốn cưa Phương Thảo phải chiều Hoàng An.

Rất tự nhiên An và Nhân dần thân thiết. An vui vẻ nhận lời kèm cặp Nhân, nâng cao kết quả học tập để cậu bạn lấy điểm trong mắt Thảo, đổi lại Nhân phải gọi An dậy chạy bộ mỗi ngày, để nàng mọt sách không còn lao đao vì môn thể dục nữa. An cũng vô tư lê la cùng Nhân, mỗi lần đi chọn quà cho Thảo trước sinh nhật và các dịp đặc biệt. Thế nhưng có một điều gì đó đã nảy nở trong tim An, mơ hồ rồi dần rõ rệt. Đến nỗi hàng đêm dù vùi mặt vào gối An vẫn bị nụ cười răng khểnh của Nhân ám ảnh. Hóa ra xương rồng cũng có lúc ở hoa.

Lên lớp 10 cả ba khác lớp nhưng vẫn chung trường, mỗi đứa nổi bật theo một cách khác nhau. Nhân trở thành ngôi sao thể thao của trường, chơi xuất sắc cả bóng đá bóng chuyền và đá cầu. An mọt sách dĩ nhiên được biết đến với thành tích học tập lừng lẫy. Thảo được cánh con trai ngấm ngầm đưa vào danh sách thập đại mỹ nhân của trường.

An giữ mối liên hệ thân thiết vừa phải với Nhân và Thảo, tức là vẫn tặng quà sinh nhật, viết thiệp chúc mừng giáng sinh, năm mới ghé nhà chơi dịp lễ Tết.

Tôi bận học rồi Nhân lớn rồi tự lo việc của Nhân đi.”

An trả lời tỉnh queo mỗi khi Nhân thắc mắc về sự biến mất của An, có những buổi la cà quán xá, Nhân và Thảo chấp nhận lý do bận học của an, hoặc nghiễm nhiên xem sự thất thường của cô bạn là một phần của lứa tuổi ẩm ương. Hoặc có thể họ cũng chưa từng bận tâm.

Tobe continued…
Sosad!
© 版权声明
THE END
Hãy GỬI TẶNG tác giả 1 LIKE nếu bạn thấy thích bài viết này nhé ^^!
点赞0 分享
Bình luận 抢沙发
头像
Hoan nghênh bạn để lại 1 bình luận có giá trị!
提交
头像

昵称

取消
昵称表情代码图片

    暂无评论内容